[BHPT] – Chương 120

Bích huyết phệ tình 120

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

“Không muốn?” Mộ Bạch ngẩn ra, nhớ lại cách cư xử trước đây của nam nhân, hiểu rõ gật gật đầu: Đau đớn thật vất vả mới chôn lấp được, nếu vạch trần một lần nữa tất nhiên sẽ đầm đìa máu tươi, nếu không tới, trong lòng dù sao vẫn còn có thể có một chút niệm tưởng, nhưng nếu tới, sợ rằng một chút dễ chịu cuối cùng này cũng mất đi —— chỉ bằng việc Ly gia để mặc Ly Thương ở trong Phong Hoa lâu, là có thể thấy được, hoặc thật sự cho rằng Ly Thương là do nữ tử Trịnh gia và nam nhân khác thông dâm, hoặc căn bản là không để ý tới sống chết của Ly Thương. . .

“Nhưng. . .” Mộ Bạch ngẩng đầu mỉm cười, ngón tay gõ lên tay vịn bằng gỗ: “Người của Bích Tâm Cung, sao có thể để kẻ khác khinh thường. . .”

Chiếc kiệu lại đi về phía trước, Ly Thương ngạc nhiên ngước mắt: “Cung chủ?”

“Đứng lại! Người đâu, có kẻ xông vào phủ viện!”

Ngoài kiệu truyền tới tiếng hét hoảng sợ của tên gác cổng lúc trước, bốn thanh trường kiếm lập tức xuất vỏ, mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, chiếc kiệu không ngừng lại, đi vào trong phủ.

“Ha ha. . .” Vuốt nhẹ khuôn mặt nam nhân như dỗ dành, Mộ Bạch dường như nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt ấm áp: “Thương, ngươi biết không, trong chuyến tới Thanh Thành và thảo nguyên, ta đã học được một chuyện —— phàm là người của bản cung, cho dù trong cung thế nào, cũng không cho phép người ngoài làm nhục. . . Nếu có người dám cả gan, nhất định phải dùng máu tươi rửa sạch!”

Thanh Thành? Thảo nguyên? Ly Thương hơi nghi hoặc, nhưng khi một tiếng kinh hô ngoài kiệu truyền tới, thì liền nín thở.

“Tại hạ là gia chủ Ly gia, xin hỏi các hạ là ai? Ly gia đắc tội với các hạ khi nào, mà khiến các hạ giết vào nơi này?”

Vỗ vỗ nam nhân cứng ngắc, để y ngồi ở bên cạnh, Mộ Bạch cong ngón tay bắn ra một luồng kình phong, màn kiệu tự bay lên, hạ xuống hai bên.

Cảm kích nhìn thanh niên áo tím trước người, mặc dù từ trước tới nay Mộ Bạch chưa từng giữ thể diện cho y trước mặt người khác, nhưng hôm nay tại đây, để y dùng tư thái như vậy. . . Ly Thương chăm chú nhìn Mộ Bạch, muốn quay đầu nhìn người ngoài kiệu kia một chút, nhưng cổ lại cứng ngắc không động.

Bốn ma vệ ăn ý ngừng bước. Mộ Bạch làm như nhàn nhã ngước mắt lên nhìn.

Trước chiếc kiệu, một nam nhân trung niên mặc y phục bằng lụa đứng ở giữa, trên tay, bên hông là những miếng mỹ ngọc, được người Ly phủ vây ở giữa.

Thấy mặt đất quanh kiệu đã có chừng mười cỗ thi thể của hạ nhân trong phủ, con ngươi của nam nhân trung niên co lại, quan sát hai người trong kiệu một phen, ánh mắt tự nhiên rơi trên người thanh niên áo tím nhàn nhã ngồi mỉm cười kia, chắp tay, nam nhân trung niên miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười, nói: “Xem ra các hạ là người trong võ lâm, tại hạ là gia chủ Ly gia Ly Triết, Lâm Giang thuộc sự quản lý của Thanh Y môn, nhất định là có gì đó hiểu lầm, không biết các hạ có thể nói ra không, để tại hạ giải thích rõ ràng?”

Thanh Y môn? Đó là môn phái nào? Trong đầu nhớ lại ghi chép trong cung một lần, mỉm cười, hoàn toàn không có ghi chép về môn phái nhỏ này? Mà dù môn phái có tiếng thì sao? Năm đó mình còn dám lên Thanh Thành, Không Động, huống hồ là bây giờ. . .

“Ly Triết? Gia chủ Ly gia?” Chú ý thấy nam nhân bên cạnh khẽ động, dường như định xoay người, nhưng lại chưa làm, Mộ Bạch thầm thở dài, vẻ mặt vẫn lịch sự.

Thấy Ly Triết phía trước khom người thi lễ, liên tục nói không dám, Mộ Bạch mỉm cười nói: “Năm đó bản cung gặp nạn, từng được một người cứu giúp, người đó từng nói, hắn là con của gia chủ Ly gia. Hiện giờ bản cung cũng coi như có chút năng lực, liền muốn tới tìm ân nhân kia để báo ơn cứu mạng năm đó.”

Ly Triết kia sắc mặt cổ quái đảo qua thi thể ngổn ngang trên mặt đất, rồi lại nhìn sang thanh niên áo tím trong kiệu.

Ừm. . . Tính ra, nói là ơn cứu mạng cũng chỉ một phần, năm đó mình trốn vào trong rừng, rất có khả năng sẽ bị dã thú ăn tươi, cho dù không bị, thì trên núi kia đi đâu mà tìm thức ăn? Không chết đói, thì cũng có thể chết cóng. . .

Mộ Bạch nhớ tới những đối đãi của mình mấy năm nay, không khỏi đưa tay ra một chút, tại nơi bí mật đang ngăn cản thân thể nam nhân, lặng lẽ nắm lấy bàn tay run rẩy lạnh giá kia: “Ly gia chủ, những kiệu nô này của bản cung rất không thích có người tới gần, chỉ vài hạ nhân, nếu Ly gia chủ bất mãn, đợi bản cung gặp được ân nhân, sẽ bồi thường cho ngươi gấp mười lần là được!”

Ly Thương vốn cực kỳ căng thẳng, động động ngón tay, nghĩ tới thân phận của những người bên ngoài, muốn hất bàn tay đang nắm nhẹ kia ra, nhưng lại không nỡ, nghe được lời này của Mộ Bạch, thì lại căng thẳng, cũng khó hiểu âm thầm nắm chặt tay.

Cũng không để ý tới, nhất định gia chủ Ly gia này đã có con nối dõi, Mộ Bạch vừa chậm rãi tính toán làm thế nào báo được mối thù đã khiến nam nhân trở thành như vậy, vừa thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói: “Ly gia chủ, kiệu nô của bản cung luôn không được kiên nhẫn, nếu chờ đến nóng nảy. . . Sợ rằng bản cung sẽ rất khó giao phó với ân nhân. . .”

Ly Triết kinh ngạc, nhìn thấy sắc mặt thanh niên áo tím kia khẽ biến, sát khí nhàn nhạt lan ra, thì nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, rồi mới nói với một người bên cạnh: “Đi, gọi đại thiếu gia tới đây.”

Bàn tay ướt mồ hôi trong tay hơi cứng lại, thân thể căng thẳng của nam nhân đột nhiên thả lỏng ra, nhưng Mộ Bạch lại cảm nhận được rõ ràng phẫn nộ và bất đắc dĩ của nam nhân.

“Đúng rồi, xin Ly gia chủ nói cho hắn biết, Mộ Bạch năm đó đã trở lại báo ân. . .” Mộ Bạch bất ngờ nhìn nam nhân một cái, gia chủ Ly gia này có nhi tử không phải là chuyện rất rõ ràng sao? Nếu không sao lại bỏ mặc Ly Thương ở Phong Hoa lâu không để ý tới?!

Không lâu sau, một thanh niên trắng trắng mập mập bước nhanh tới, chưa kịp tới gần, từ xa đã cười nói: “Cha gọi hài nhi có chuyện gì? Hài nhi đang chuẩn bị đồ cho sinh nhật cha mà.”

Trên mặt Ly Triết hiện lên nụ cười, thấy thanh niên mặc y phục tơ lụa kia tới trước mặt, mới nói: “Ngươi thử nhìn một chút, xem có nhận ra Mộ. . . thiếu hiệp không.”

Mập mạp kia nghi hoặc ngẩng đầu, mờ mịt nhìn về phía Mộ Bạch trong kiệu, chẳng hiểu chuyện gì.

Mộ Bạch rũ mắt, nụ cười lại trở về trên mặt: “Ly gia chủ, đây không phải là ân nhân kia của bản cung, không bằng mời mấy nhi tử của ngươi ra đi. Bản cung bỏ hết sự vụ đi tới đây, cũng không muốn đi không một chuyến!”

Ly Triết nhíu mày, đang định mở miệng, thì người hầu lúc trước đi mời mập mạp kia vội vàng chạy về, ghé vào bên tai Ly Triết nói khẽ: “Gia chủ, Thanh Y môn đã đồng ý cho hai mươi người tới phủ viện, nhưng mà. . . Bọn họ muốn tám ngàn lượng bạc. . .”

Tám ngàn? Thường ngày hiếu kính cũng không ít, còn hung ác cắt một đao như vậy? Nhưng thôi bỏ đi, có thể bảo vệ nhà cửa bình an, tám ngàn lượng cũng không tính là gì. Ly Triết cảnh giác nhìn Mộ Bạch một chút, khẽ gật đầu, ra hiệu cho người hầu kia lui ra: “Được rồi, xin Mộ. . . thiếu hiệp chờ một chút.”

Công lực của Mộ Bạch thế nào, đối thoại của hai người đã sớm truyền vào trong tai, chỉ là với tầm mắt của Mộ Bạch hiện giờ, môn phái cấp thấp ngay cả ghi chép của Bích Tâm Cung cũng chưa vào được kia, tất nhiên không đáng lo, vẫn cười tủm tỉm nhìn Ly Triết, nói: “Bản cung nào được xưng là thiếu hiệp? Ly gia chủ gọi người tới mau một chút, bản cung báo đáp xong, còn phải rời khỏi thành Lâm Giang đấy.”

Lo lắng trong lòng Ly Triết cũng được thả lỏng, cười nói: “Mộ. . . Thiếu hiệp. . .” Nhịn không được liếc qua thi thể trên mặt đất, khóe mắt nhíu lại, trên đời nào có kiểu báo ân này? Ly Triết đương nhiên là không tin Mộ Bạch nói năng bậy bạ này, đang tính xem lát nữa khi Thanh Y môn bắt giữ tiểu tử này, thì nên hành hạ như thế nào mới có thể nuốt trôi cơn tức này: “Mộ. . . Thiếu hiệp nói đùa rồi, nếu đã tới Ly phủ, sao có thể đi luôn được? Truyền ra, sẽ nói Ly gia không biết đạo đãi khách rồi.”

Mộ Bạch mỉm cười, cũng không nói gì.

Không lâu sau, ngoài cửa phủ phía sau truyền tới tiếng bước chân nặng nề, đếm ra khoảng hai mươi người, phù hợp với lời vừa rồi của Ly Triết kia. Trong lòng Mộ Bạch hiểu rõ, hơi lắng nghe, bước chân của hai mươi người này vững vàng, nhưng lại rất nặng nề, chỉ là mấy người võ công bình thường.

Khẽ mỉm cười, cũng không để ý tới Thanh Y môn chúng dừng ở ngoài cửa, Mộ Bạch nhìn hai thanh niên hoạt bát có sáu, bảy phần tương tự Ly Thương đang chậm chạm lững thững đi tới kia, khóe môi nhếch lên, liếc qua thanh niên trắng mập vẻ mặt âm trầm nhìn người tới kia —— thì ra vị đại thiếu gia này cũng là đồ bỏ. . . Gia chủ Ly gia này quả nhiên là thủ đoạn độc ác, sợ mình bất ngờ hạ sát thủ, giấu hai nhi tử nhìn cũng coi như thông minh đi, lại gọi đại nhi tử rõ ràng được thổi phòng này ra ngăn cản tai họa. . .

“Bái kiến phụ thân.” Hai người kia đi tới trước mặt, cúi sâu người với Ly Triết.

Ly Triết mỉm cười gật gật đầu, quay đầu nhìn Mộ Bạch, nói: “Mộ. . . thiếu hiệp, có nhận ra ai không?”

Mộ Bạch cười nhạt lắc đầu: “Bản cung thấy hai vị quen mắt, không biết ai là Ly Thương, Ly công tử?”

Nam nhân đang nín thở ngưng khí cứng người lại, bàn tay nắm chặt run lên.

Mộ Bạch trấn an xoa nhẹ lòng bàn tay nam nhân, thấy đám người Ly gia đối diện nghe vậy thì trầm mặt, còn Ly Triết kia lại nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó.

“Chó điên ở đâu tới? Nữ tử Trịnh gia kia năm đó mặt dày mày dạn chạy tới Ly phủ, không biết xấu hổ muốn làm gia chủ phu nhân, cha thấy nàng đáng thương, bỏ qua thù hận thu vào trong phủ, đáng hận là Trịnh gia bẩn thỉu kia lại phái ra một dâm phụ, cũng không biết dụ dỗ người nào của Ly gia, sinh ra một tạp chủng, muốn làm nhục Ly gia, đáng tiếc cha và mẫu thân ta tình cảm thắm thiết, căn bản chưa từng chạm vào nàng, bây giờ ở Lâm Giang, Cát An ai mà không biết Trịnh gia ác độc, dâm phụ kia ở trong thanh lâu cũng rất có tiếng đó, những kẻ quê mùa, nghèn hèn bình thường kia nào có cơ hội được ngủ với tiểu thư phú gia, nghe nói dâm phụ kia thật sự rất thoải mái, Trịnh gia thấy độc kế không thành còn bị liên lụy, mới sai người thiêu chết. . .” Thanh niên trắng mập kia tức giận mắng to, nhưng vừa mới mắng Mộ Bạch một câu, đã bị ánh mắt của hắn liếc qua, không biết tại sao trong lòng rất sợ hãi, không dám mắng Mộ Bạch nữa, trong lúc hoảng hốt lại nói ra sự thật mình biết được.

“Dã chủng? Dâm phụ?” Mộ Bạch không nói gì, nhưng nam nhân lại âm trầm mở miệng, chậm rãi xoay người lại, nhìn phụ tử Ly gia trước kiệu, Ly Thương quá giận dữ đến bình tĩnh, trầm giọng nói: “Nhưng ta lại nghe nàng nói, là Ly Triết ngươi không ngại leo tường vào viện, mạo hiểm bị kẻ thù truyền kiếp Trịnh gia đánh chết, chỉ vì khi đó vô tình gặp được nàng lên chùa dâng hương ở ngoại thành Cát An. . . Là ngươi, là Ly Triết ngươi! Đau khổ cầu xin nàng làm phu nhân của ngươi. Nàng cảm động tấm lòng si tâm của ngươi, bỏ gia đình bỏ dòng họ, theo ngươi tới Ly gia, không ngờ, ngươi đã sớm có chính thất phu nhân! Ngươi nói với nàng, ngươi vốn chán ghét chính thất của ngươi, ngươi yêu nàng, cho nên, nàng bị người ta hãm hại, bị bán vào thanh lâu, mà vẫn ngu ngốc chờ ngươi tới đón nàng. . . Tận khi. . . Truyền tới câu chuyện của Ly phủ, nói nàng câu tam đáp tứ, lẳng lơ dâm đãng, thì mới tỉnh lại. . . Cái này cũng thôi đi. . . Ngươi trêu đùa bằng thủ đoạn gì, hãm hại ra sao, không liên quan tới ta, ta chỉ hỏi ngươi một câu! Trong lòng ngươi, có từng nhớ tới nhi tử vừa sinh ra đã chịu hết mọi dày vò của nàng không?”

Nhìn thấy khuôn mặt của Ly Thương, trên dưới Ly gia cực kỳ hoảng sợ, rối rít cúi đầu, nhưng vẫn lặng lẽ quan sát.

Sắc mặt Ly Triết tái mét, nhìn Ly Thương, rồi lại nhìn Mộ Bạch, vẻ mặt bừng tỉnh ngộ ra, lóe qua vẻ độc ác, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thì ra dã tạp chủng ngươi vẫn còn sống. . . Một trận đại hỏa của Trịnh gia lại vẫn chưa thiêu chết được ngươi? Muốn lén lút nuôi lớn ngươi để dễ dàng cướp đoạt tài sản của Ly gia ta! Hừ! Trên đời sao lại có kẻ ác độc như vậy, trên đời sao lại có loại không biết liêm sỉ như ngươi! Đừng tưởng cấu kết được với gian tà giang hồ, là có thể dùng lý do mà thế nhân đã sớm biết sự thật làm cái cớ để mưu tài hại mệnh! Phải biết rằng, thiên hạ thái bình, dù sao cũng có thiên lý! Xin phiền các vị hào kiệt Thanh Y môn bảo vệ bách tính lương thiện, trừ sạch cái ác!”

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥