[BHPT] – Chương 122

Bích huyết phệ tình 122

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

 

Thấy Mộ Bạch há miệng định nói, Hậu Vô Kỵ lại không cho hắn cơ hội, nói tiếp: “Một hộ gia đình bình thường cũng đáng để một mình đường đường cung chủ con ra tay sao? Lần này chết hết rồi! Con còn định gây họa cho ai, lão đầu tử không xen vào, nhưng con cũng phải suy nghĩ cho bộ xương già này của lão đầu tử một chút chứ, về cung củng cố lại cảnh giới của con, sau này lão đầu tử cũng tiện buông tay đi tiêu dao. . .”

Mộ Bạch ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy mình đã tỏ rõ muốn bảo vệ nam nhân phía sau, lão nhân lại vẫn chưa tức giận, nhưng đột nhiên sắc mặt tối lại, sư tổ không tính toán, nhưng sư công, sư thúc bá thì sao?

Mộ Bạch nghĩ một chút, nói: “Dù sao ‘Vấn Thiên bảo đao’ cũng là di vật của cuồng đao Đỗ Vấn Thiên, nếu Mộ Bạch có thể tìm được bí tịch, cũng giúp trong cung có thêm một thứ để cất giữ! Xin sư tổ cân nhắc.”

“Hừ! Cuồng đao vớ vẩn, có gì đáng để ý? Võ học Bích Tâm Cung tinh diệu, còn để ý đến những thứ tầm thường đó làm gì? Con ngoan ngoãn về cho lão đầu tử. Làm cung chủ thì phải có bộ dạng của cung chủ, bỏ sự vụ trong cung không làm, chạy loạn khắp nơi, thì còn tính chuyện gì?!” Hậu Vô Kỵ đâu chịu nghe hắn viện cớ, trừng mắt nói.

“Vâng. . .” Mộ Bạch đảo mắt, nghiêng người hành lễ, đưa tay mời: “Mời sư tổ lên kiệu!”

“Ừ!” Hậu Vô Kỵ hài lòng gật gật đầu, nói: “Bỏ đi, võ lâm bây giờ ai mà không biết chiếc kiệu màu xanh này là biểu tượng của Mộ cung chủ con, lão đầu tử không hưởng được phúc này! Lão đầu tử đi trước một bước, nếu không trở về, sợ rằng ba đồ đệ kia của con đều phải chết hết! Thật sự là chướng khí mù mịt!”

Lão nhân mắng một tiếng, thân ảnh lóe lên, đã từ trước kiệu rời đi.

Mộ Bạch thở dài, ba người trong cung kia? Lại làm chuyện gì nữa đây? Mộ Bạch cũng chỉ nghĩ một chút, rồi liền ném đi, bây giờ làm thế nào vượt qua trưởng bối trong ám điện sư môn, bảo vệ tính mạng của nam nhân phía sau, mới là đại sự nhức đầu nhất!

“Cung chủ. . .” Thấy Hậu Vô Kỵ đã đi, Mộ Bạch liền đứng ở đó không nói gì, lông mày nhíu lại, mấy đường hằn sâu xuất hiện trên mi tâm tuấn mỹ kia, Ly Thương cẩn thận khẽ gọi, trong lòng có chút khó chịu, mới có bao lâu mà khuôn mặt luôn mỉm cười kia đã hiện ra vẻ sầu lo. Thì ra, Mộ Bạch trước mắt từ lâu đã không còn là thiếu niên ỷ lại vào mình trước đây, ở nơi mình không thấy, lặng lẽ chịu đựng mọi thứ. . . Cho dù luôn miệng gọi hắn là cung chủ, nhưng trong đáy lòng mình, hắn vẫn là Bạch Nhi chăm chỉ liều mạng, không nơi nương tựa. . . Vốn tưởng rằng mình đã vô cùng khoan dung sự tùy hứng của hắn, nhưng lại vẫn sống trong sự bao dung của hắn, tựa như Phong Minh Nhai, Y Lạp Mặc. . .

“Ừ?” Đáp một tiếng, Mộ Bạch thu hồi ánh mắt, quay đầu lại nhìn nam nhân cúi đầu không nói, lúc này thực sự Mộ Bạch cũng không có tâm hỏi han, nắm tay nam nhân bước vào trong kiệu, hạ màn kiệu xuống, che lại mọi thứ trong kiệu thật kín đáo, rồi mới kéo nam nhân ôm vào lòng.

Trong kiệu vang lên một tiếng động nhỏ, bốn ma vệ máy móc nâng kiệu lên, thay đổi phương hướng, đi về phía thành Lâm Giang sau lưng.

“Cung chủ?” Ly Thương cảm nhận được hướng chiếc kiệu đi, hơi ngẩn ra, ngước mắt nhìn thanh niên áo tím đang trầm tư, lời nói nghi hoặc chần chừ trong miệng, cuối cùng chỉ khẽ gọi một tiếng —— nhớ lại mình trước đây, ngoài miệng lại càng cung kính hơn, chỉ coi lời nói như huynh trưởng của cung chủ là sự thật, nhưng lại không biết, dù trong lòng là như thế, nhưng có vì hắn thế nào đi chăng nữa, thì cũng đã sớm vượt qua bổn phận mà một thuộc hạ nên có! Cũng chính vì ở bên cạnh là Mộ Bạch, nếu đổi lại là người khác thì đâu khoan dung với mình như vậy?

“Ừm?” Thấy nam nhân một lúc lâu không nói gì, Mộ Bạch vươn tay, xoa nhẹ khuôn mặt nam nhân, có chút kinh ngạc khi nam nhân đột nhiên ngoan ngoãn, cũng không phải nói nam nhân trước đây thế nào, chỉ là giờ phút này, vẻ mặt thần thái của nam nhân dường như thiếu một chút. . . độc chiếm?

“Quay lại xem thanh đao kia một chút.” Lạnh nhạt nói một câu, giải thích cho nghi hoặc của nam nhân, Mộ Bạch lắc lắc đầu, lắc bay cảm giác đột nhiên tới trong đầu, bây giờ phải quấy làm sao cho vũng nước đục này loạn hơn, cho cả mình dính líu vào, mới dễ mượn cớ danh chính ngôn thuận chậm trễ về cung. . .

Chiếc kiệu tiến vào thành phủ Lâm Giang, thành phủ người tới người đi cực kỳ náo nhiệt lúc trước đã vô cùng an tĩnh từ lâu, trên đường không thấy một người nào.

Chiếc kiệu lắc lư, chỉ chốc lát đã trở lại trước cửa Ly gia, phủ viện vẫn cao lớn tráng lệ lúc trước giống như đã chịu một tai nạn cực lớn, tường viện đổ nát, cây cối gãy đổ, phòng ốc tan hoang. . .

Xuyên qua một góc màn kiệu nam nhân nhẹ nhàng nâng lên, Mộ Bạch thấy sân viện thê thảm với đủ loại vết máu, thi thể tộc nhân Ly gia nằm la liệt trên đất, không khỏi thở dài —— Chỉ là một thanh hắc đao giả mạo, lại khiến những người trong giang hồ mù quáng này nháo đến độ như vậy!

Phải chăng mình cũng có thể làm chút tác phẩm ở đây? Khóe môi Mộ Bạch cong lên, nụ cười thản nhiên lặng lẽ hiện ra, cúi đầu cọ cọ cằm lên đỉnh đầu nam nhân, thấy nam nhân hiểu ý thu tay về, Mộ Bạch mỉm cười, gõ nhẹ lên tay vịn, chiếc kiệu xoay đầu một lần nữa, lặng lẽ rời đi. . .

※※※

Phủ thành Nam Xương, phân đà bên ngoài của Ngoại Đường Bích Tâm Cung.

“. . .” Ly Thương nhìn bốn thanh ‘Vấn Thiên bảo đao’ vừa mới ra lò trên bàn, nghi hoặc không hiểu, trong lòng đoán tới đoán lui, nhưng hoàn toàn không đoán ra ý đồ của thanh niên áo tím trước mặt. Mấp máy môi cúi đầu, kìm nén ý định muốn hỏi rõ, phải hiểu rõ bản thân, không thể luôn dùng thân phận huynh trưởng, thân nhân. Tuân thủ chặt chẽ bổn phận của thuộc hạ mới hợp lẽ.

Mộ Bạch làm bộ không để ý, cười tủm tỉm ngắm nghía bốn thanh hắc đao một lúc lâu, nhưng vẫn không thấy câu hỏi trong dự liệu, không khỏi cực kỳ không thú vị, trộm nhìn nam nhân mấy ngày nay như biến thành người khác, thành thật ngoan ngoãn hơn rất nhiều, Mộ Bạch nhíu mày, xem ra không thể trông chờ nam nhân mở miệng, thở dài, Mộ Bạch nhanh chóng nói: “Lần trước thanh hắc đao kia rất không tồi, ta định đưa cho Trịnh gia một thanh, ba thanh còn lại, ngươi và ta ngồi không ở đây cũng chẳng thú vị, chi bằng tiện tay ném đi, cũng có thể xem náo nhiệt một chút. . .”

“. . .” Ly Thương nhíu mày ngước mắt nhìn Mộ Bạch, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không lên tiếng, lại cúi đầu xuống.

Mộ Bạch nhướng mày, đứng dậy đi tới cạnh nam nhân, vây nam nhân giữa mình và bàn gỗ, nói: “Thương, ngươi sao vậy? Mấy ngày nay lúc nào cũng thế, đang nghĩ cái gì?”

Khí tức quen thuộc bao quanh khiến Ly Thương cứng người, ngoan ngoãn nói: “Thuộc hạ không sao, cung chủ. . .”

“Còn không sao?” Mộ Bạch có chút tức giận, xoay người nam nhân lại đối diện với mình, nói: “Trước đây ngươi chưa bao giờ như thế, giống như cái hũ nút vậy, có chuyện cũng không chịu nói.”

Lời này không nói còn có hi vọng, Ly Thương đang tự kiểm điểm nghe vậy lập tức càng áy náy hơn, rũ mắt nói: “Dạ, trước đây thuộc hạ thất lễ, cũng may là cung chủ không tính toán.”

Mộ Bạch nghe vậy càng nhíu mày hơn, nâng cằm nam nhân lên, muốn nhìn đôi mắt đang che giấu kia, nhưng nam nhân càng rũ mắt hơn, Mộ Bạch bất đắc dĩ buông ra, có chút đau đầu nhìn nam nhân, nói: “Đây là sao vậy?” Mình dịu dàng nhỏ nhẹ như vậy, nam nhân vốn nên vô cùng hưng phấn lại hoàn toàn ngược lại? Mộ Bạch suy đi nghĩ lại vẫn không tìm ra nguyên do, thở dài nói: “Thương, có lời gì ngươi nói thẳng đi, bộ dạng như vậy ta thật sự không quen.”

Ly Thương cẩn thận nhìn Mộ Bạch một chút, động động thân thể định quỳ xuống, lại bị Mộ Bạch và bàn gỗ ngăn ở giữa khiến không được như nguyện, chỉ có thể cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tính ra, Trịnh gia cũng bị hại không ít, cung chủ có thể bỏ qua cho bọn họ không?”

“Ngươi không hận bọn họ chưa từng đón ngươi và. . . ra ngoài sao?” Mộ Bạch ngẩn ra, cực kỳ kinh ngạc phát hiện, nam nhân luôn thủ đoạn độc ác lại có một mặt thiện lương như vậy.

Ly Thương lắc đầu nói: “Khi đó. . . Nàng rời nhà bỏ trốn, đã khiến cả Trịnh gia xấu hổ vì nàng, mặc dù Trịnh gia xóa tên nàng khỏi gia tộc, nhưng cũng không truy cứu. Sau đó. . . Nàng rơi vào bước đường kia, Ly gia lại truyền ra tin đồn bịa đặt, nếu Trịnh gia thật sự giúp đỡ, sợ là lời ‘Trịnh gia muốn khiến Ly gia xấu mặt’ sẽ được chứng thực. . . Thuộc hạ cả gan cầu xin, xin cung chủ tha cho Trịnh gia. . .”

Nhìn nam nhân đang mong đợi nhìn mình trước mặt, Mộ Bạch càng nhíu chặt mày —— lời của nam nhân không sai chút nào, nhưng tại sao vừa nghe được lại thấy có chút không đúng nhỉ?

Suy đi nghĩ lại, Mộ Bạch từ trước tới nay trong loại chuyện này đều được người ta cưng chiều rốt cuộc cũng không kiên nhẫn, liền ôm lấy nam nhân mang lên giường, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng việc nam nhân có khúc mắc thì dùng đầu ngón chân cũng có thể nhìn ra, kết hợp với trước đây ở chung, sợ rằng nam nhân lại đang lo lắng, bất an? Mộ Bạch dứt khoát đè nam nhân xuống dưới thân.

Nói, không bằng làm! Dựa vào lý do này, Mộ Bạch vừa nhớ xem đã bao lâu chưa chạm vào nam nhân, vừa cực kỳ chậm rãi, dịu dàng cởi bỏ y phục trên người nam nhân.

“Thương. . . Có thể không?” Hôn nhẹ lên cánh môi khép mở kia, hai tay Mộ Bạch lặng lẽ bò lên khuyên bạc, nhẹ nhàng xoa nắn đầu nhũ tinh thần phấn chấn giữa ngón tay, nói như đang hỏi ý kiến.

Khẽ thở gấp, Ly Thương không đáp lời, chỉ dùng cả tay chân quấn lên người thanh niên, thân thể trần trụi cọ lên tơ lụa màu tím, khe khẽ kề sát thân thể dần nóng lên sau lớp y phục kia. Tuy không biết tại sao Mộ Bạch đột nhiên có hứng thú, nhưng loại chuyện này, chỉ cần đối tượng là Mộ Bạch, đương nhiên là Ly Thương nguyện ý, huống chi thân thể đã trải qua điều giáo, trống trải mấy ngày, chỉ đụng chạm nho nhỏ này thì đã bắt đầu hưng phấn. . .

Mộ Bạch khẽ mỉm cười, chống người dậy, cực kỳ dịu dàng hôn lên thân thể nam nhân từng chút một, hai tay không ngừng lặng lẽ cởi khuyên bạc xích nhỏ, chuông vàng ngọc khí xuống.

Hơi thở nóng rực quấn quýt trong phòng, nhẹ nhàng vỗ về khiến nam nhân đã quen một số hành vi giống như không được gãi đúng chỗ ngứa, thân thể cực kỳ hưng phấn, nhưng lại không nhận được sự vỗ về kịch liệt hơi mang theo đau đớn kia. Nam nhân nhẫn nại, càng cọ xát lên thân thể Mộ Bạch táo bạo hơn.

Cảm nhận được vội vã của nam nhân, Mộ Bạch thỏa mãn mỉm cười, ngón tay dịu dàng xoa ấn bí huyệt đã mất đi ngọc khí đang khó nhịn khép mở, nhẹ nhàng giải thích: “Thương, nhịn một chút, ta không muốn ngươi bị đau. . .”

Ngón tay giữa hai chân mang theo sự cẩn thận chưa bao giờ có, dùng tốc độ khiến người ta tan vỡ chậm chạp chui vào, xoa ấn từng chút một.

Ly Thương nhịn rồi lại nhịn, dường như đã qua rất lâu, lâu đến mức kích tình trong cơ thể sắp nổ tung, ngón tay kia mới chậm rãi chui vào hoàn toàn. . . Còn chỉ có một ngón. . .

“Cung chủ. . . Xin ngài. . . Thuộc hạ khó chịu. . . Xin ngài. . .” Rốt cuộc Ly Thương không nhịn được, mở miệng cầu xin.

“. . .” Khó chịu? Cẩn thận như vậy còn không được sao? Mộ Bạch khó hiểu ngẩng đầu, lại nhìn thấy vẻ mặt ẩn nhẫn và. . . đói khát khó nhịn của nam nhân? Bụng dưới căng chặt, hung khí đã nhẫn nhịn nửa ngày kia càng trướng to hơn, trướng đến mức khiến Mộ Bạch hơi đau.


Hết hàng tồn!

32 thoughts on “[BHPT] – Chương 122

  1. Em đọc hết từng ấy chương nhà tỉ mà giờ mới đi comt, mong tỉ thứ tội, lần này cũng là vừa cảm ơn vừa xin lỗi tỉ luôn. Cảm ơn tỉ là vì truyện còn xin lỗi tỉ là vì: thứ nhất là vì em đọc nhiều vậy mà mỗi lần chỉ like xuông mà không comt , thứ hai là vì em cap màn hình hết 122 chương mà không
    hỏi ý tỉ, nhưng mà tại vì em rất muốn đọc mà nhà chỉ có máy tính chứ không có wifi, mỗi lần muốn lên mạng là phải tranh thủ thời gian xách máy đi dùng wifi trên chị gái. Em rất xin lỗi, em hứa em không mang đi đâu đâu, em chỉ cap về đọc rồi xóa liền. Thật lòng xin lỗi tỉ.

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥