[BHPT] – Chương 68

Bích huyết phệ tình 68

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

Hơi do dự, đưa tay kéo chăn của quán trọ qua, đắp lên thân thể kề sát của hai người, chỉ còn đầu vai lộ ra bên ngoài.

Mộ Bạch đưa tay, nắm lấy cằm nam nhân, cúi đầu phủ lên. . .

Tiếng hít thở trầm thấp thong thả ngoài cửa sổ ngừng lại một chút, rồi đột nhiên trở nên nặng nề, chỉ trong nháy mắt, lại bị người kia mạnh mẽ đè nén xuống.

Cọ nhẹ lên cánh môi mềm mại bên dưới, Mộ Bạch theo bản năng ngậm lấy cánh môi hơi cong lên. Người này rốt cuộc là ai nhỉ?

Ly Thương mở to mắt, không chớp mắt nhìn vẻ mặt cảnh giác mà lại chuyên tâm kia của thiếu niên, cảm giác ấm áp giữa môi, hòa cùng hơi nóng phả lên mặt, khiêu khích từng đợt từng đợt lửa nóng ở sâu trong đáy lòng!

Động tác của nam nhân dưới thân càng lúc càng mạnh, giống như giãy dụa, lại giống như cọ xát khiêu khích thân thể kề sát. Thu lại ánh mắt âm thầm quan sát xung quanh, liếc nhìn khuôn mặt ửng hồng và vẻ mặt giả vờ không biết cảnh giác của nam nhân, Mộ Bạch co một chân lên, giống như cảnh cáo mà đè xuống chỗ giữa hai chân đã gồ lên.

“Ách. . .” Cổ họng Ly Thương tràn ra một tiếng rên rỉ, đỏ ửng trên mặt cũng đậm hơn mấy phần, đôi mắt khao khát nhìn chăm chú thiếu niên trên người, thân thể dưới chăn cũng lặng lẽ mở rộng ra —— dáng vẻ mặc người muốn làm gì thì làm. . .

Mộ Bạch đầy thâm ý liếc nam nhân một cái, bây giờ tuyệt đối không phải lúc hưởng thụ hoan du, nhưng mà. . . Có lẽ mình có phương pháp phân biệt, thúc ép người ngoài cửa sổ kia. . .

Đột nhiên ngẩng đầu, Mộ Bạch vẻ mặt thẹn quá hóa giận, khẽ che môi, tức giận nhìn nam nhân dưới thân.

Ly Thương ngẩn ra, lập tức phản ứng kịp, vội vàng quay đầu sang bên cạnh.

Mộ Bạch cười lạnh mấy tiếng, nói: “Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt. Tả Đông, đây là ngươi tự chuốc lấy!”

Hai đầu gối đè lên hai chân mở rộng của nam nhân, quỳ ngồi dậy, chiếc chăn lớn từ đầu vai Mộ Bạch trượt xuống bên hông nam nhân. Tính toán góc độ từ cửa sổ, để có thể nhìn thấy rõ ràng lồng ngực của nam nhân, Mộ Bạch lộ ra một nụ cười không đàng hoàng, vươn lưỡi liếm môi dưới một chút. Rút ra đai lưng bên hông, không chút chậm trễ quất lên lồng ngực xích lõa của nam nhân.

Một tiếng rên rỉ đã đến miệng lại bị năm ngón tay của thiếu niên đột nhiên nắm lấy bộ vị yếu hại cắt đứt. Ly Thương cúi đầu, liếc nhìn phân thân của mình hưng phấn nảy lên trong lòng bàn tay thiếu niên một chút, đột nhiên có chút cảm giác xấu hổ.

Thắt lưng bằng vải bông mềm mại được truyền nội lực vào cứng rắn không thua gì roi da, quất lên trước ngực như mưa, ngón tay ở giữa hai chân lại dùng dịu dàng hoàn toàn tương phản an ủi phân thân kích động không ngừng. Khoái cảm mãnh liệt từ hạ phúc tràn lên, ngay cả roi quất nhìn như nặng nhưng lại rất nhẹ kia dường như cũng đã trở thành một loại kích thích tình dục khác. . . Trong phút chốc, Ly Thương cũng không biết mình nên kêu thảm, hay là rên rỉ. . .

Tầm mắt ngoài cửa sổ đã dần dần lạnh băng thành vũ khí sắc bén, hung ác nhìn chằm chằm Mộ Bạch một lúc lâu, cuối cùng lặng lẽ biến mất. . .

Quả nhiên là —— Nhan Minh Thanh! Mộ Bạch cau mày, ngừng động tác trong tay, không ngờ hắn lại lựa chọn lui đi, mà không phải xông ra. Chỉ một chữ nhẫn này, thì mình đã thua kém quá nhiều. . .

Ly Thương không ngờ Mộ Bạch đột nhiên ngừng tay, theo bản năng ưỡn thắt lưng một chút, sau khi tỉnh táo lại, có chút xấu hổ, nghi hoặc dò hỏi: “Cung. . . Cung chủ. . .”

Nhớ lại tranh chấp trong cung trước kia, gần như mỗi một lần Nhan Minh Thanh xuất thủ, đều khiến mình rơi vào tuyệt cảnh! Trong lòng Mộ Bạch càng cảnh giác hơn.

“Là hắn?!” Thấy sắc mặt Mộ Bạch nặng nề, thậm chí còn lộ ra một chút kiêng dè, sắc mặt Ly Thương vội nghiêm túc.

Mộ Bạch khẽ gật đầu, có lẽ, lập tức đuổi theo, giết chết Nhan Minh Thanh, mới có thể an tâm! Cảm giác giống như kim đâm sau lưng, như nghẹn ở cổ họng này, thật sự khiến người ta khó chịu!

“Cung chủ, phải đuổi theo, giết hắn!” Cho dù thân thể đã bị kích thích lúc trước khiến cho mềm nhũn vô lực, Ly Thương cũng biết Nhan Minh Thanh này luôn là đại họa trong lòng Mộ Bạch!

Mộ Bạch thấy nam nhân mồ hôi nhễ nhại, thở dốc chưa ổn định, thở dài, nói: “Đi đâu đuổi theo? Hắn chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc, cần gì phải đả thảo kinh xà? Ngược lại nếu hắn đã xuất hiện, thì nhất định sẽ không chịu từ bỏ, ngươi phải cẩn thận một chút, nhất định không thể để hắn phát hiện ra ngươi không phải là Tả Đông!”

“Dạ.” Ly Thương vừa cố gắng ổn định nhịp thở rối loạn trong cơ thể, vừa nhỏ giọng trả lời.

“Có điều. . . Bộ dạng của ngươi hiện giờ. . .” Mộ Bạch đảo mắt, cúi người xuống, che cả hai người, trêu đùa: “Hình như rất hưởng thụ nhỉ. . .”

Ly Thương vô cùng xấu hổ, rõ ràng trước đây rất thống hận những thủ đoạn hành hạ mình trong lúc hoan ái, nếu không phải người thi hành là Mộ Bạch, chỉ sợ mình đã sớm bạo phát giết người —— Cho dù bị giết, cũng tốt hơn hành hạ kinh khủng như vậy. . .

Nhưng mà. . . Sau khi xuất cung, từ khi mang mặt nạ da người này lên, thái độ của Mộ Bạch thay đổi rất nhiều, có thể nói là cực kỳ dịu dàng. Biết rõ Mộ Bạch và Tả Đông kia cũng không có liên quan, chẳng qua là mượn tấm mặt nạ này tạm thời vứt bỏ thù hận —— trong mấy đêm trên đường đi, tình cảm khó kìm nén của Mộ Bạch trong lúc kích động, những tiếng gọi thì thầm vẫn là tên của mình. Nhưng Ly Thương vẫn rất khó thanh thản.

Trận roi quất hôm nay, đã tìm lại bản thân vẫn là mình như cũ, chứ không phải bản thân ‘giả’. . .

Thấy thiếu niên mỉm cười trêu chọc, Ly Thương khó chịu rút rút tay, rũ mắt, không dám nhìn vẻ mặt của thiếu niên, nhỏ giọng nói: “Nếu như thế, cung chủ. . . có phải nên cởi ra cho thuộc hạ không. . .”

“Không được!” Nắm lấy hai tay sắp giãy thoát của nam nhân, mỉm cười kéo dây thừng kia chặt lại, trói xong, Mộ Bạch cúi đầu, hôn cắn môi dưới của nam nhân, nói: “Ngươi rất thích như vậy, đúng không? Phải nhớ kỹ lời ngươi đã đồng ý, nếu phát ra tiếng, cũng đừng trách bản cung không giữ lời!”

Nghiêng người, đầu ngón tay véo nhẹ vết bầm hơi sưng trên ngực nam nhân, một tay khẽ vuốt ve bắp đùi trong trơn bóng của nam nhân, vươn lưỡi chen vào đôi môi hơi hé ra, Mộ Bạch ngăn lại lời nói nam nhân sắp nói ra.

Trên lồng ngực hơi đau nhói, trong cảm giác trốn ở bắp đùi trong vuốt ve qua lại, năm ngón tay làm chuyện xấu kia lúc thì lướt nhẹ qua, lúc thì xoa ấn, nhưng lại cố tình không chịu đi tới chỗ trung tâm cần thiết nhất, giống như ngàn vạn con kiến bò ở trong lòng, Ly Thương nhịn không được phải nhúc nhích thân thể đang bị thiếu niên đè lên.

“Làm sao vậy? Nhanh như vậy đã không nhịn được rồi? Chẳng lẽ trận roi quất kia thật sự khiến ngươi hưng phấn như vậy?” Ngoài miệng thì chế nhạo nam nhân, nhưng Mộ Bạch cũng biết lắng nghe, theo da thịt trơn bóng di chuyển lên, đầu ngón tay chạm vào cửa cúc huyệt khép chặt. . .

Dường như biết rõ những thứ phải đối mặt tiếp theo, huyệt khẩu khép chặt căng thẳng co lại một chút, nhưng lại không chịu lùi bước, nghênh đón bụng ngón tay ấn nhẹ xuống giống như thăm dò kia.

Rốt cuộc Mộ Bạch không nhịn được nữa, thả đôi môi nam nhân ra, cười lớn mấy tiếng, xoa ấn huyệt khẩu khép chặt, rồi đứng lên, cởi y phục ra, thay vật nóng rực của mình vào. . .

“Cung. . . Cung chủ. . . Ưm. . .” Sẽ không cứ như vậy tiến vào chứ? Ly Thương thấp thỏm bất an bật ra tiếng gọi khẽ, nhưng lại lập tức cắn chặt răng —— Vật nóng rực to lớn kia đã chậm rãi mà kiên định đâm vào huyệt khẩu. . .

Một tháng nay, đã lâu chưa lĩnh hội đau đớn kịch liệt như bị xé rách từ hạ thể truyền tới, Ly Thương nắm chặt thành giường trong tay, ngửa đầu lên, cố gắng chịu đựng.

Mộ Bạch ngừng việc xâm lược vừa mới tiến vào nửa tấc kia, có chút động lòng nhìn bộ dạng ẩn nhẫn của nam nhân, hơi híp mắt, đưa tay, xoa lên cần cổ yếu ớt lộ ra, lồng ngực kéo căng, hai cánh tay cứng ngắc. Theo cánh tay bị kéo thẳng của nam nhân, nắm lấy cổ tay bị trói chặt cùng một chỗ, rồi lại theo đường cũ trở về, lướt qua lồng ngực cường tráng rắn chắc của nam nhân, vuốt ve hai bên vòng eo nhỏ mềm dẻo kia.

Hành động thô bạo của thiếu niên có lẽ là thói quen, đau đớn giống như xé rách ở hạ thể dưới sự vuốt ve giống như an ủi này dần dần tốt hơn, Ly Thương chật vật mà cẩn thận phát ra từng tiếng thở dốc, chỉ sợ tràn ra một tiếng rên rỉ. . .

Thấy thân thể căng thẳng của nam nhân dần dần thả lỏng, Mộ Bạch chưa bao giờ biết khách sáo chẳng biết tại sao lại bắt đầu kiềm chế chinh phạt một lúc lâu. . .

Cố gắng dùng tốc độ chậm nhất, từng chút từng chút đẩy vào. . .

Thấy huyệt khẩu khép chặt đầy nếp nhăn dần dần bị ép căng ra, chậm rãi nuốt lấy tính khí của mình, cảm nhận bên trong thông đạo khít chặt dưới sự tiến lên từng chút từng chút của mình mà tan rã, thông đạo nhỏ hẹp bị ép mở ra, nội bích mềm mại mà yếu ớt của thông đạo bao chặt lấy mình. . .

Mộ Bạch hít một hơi thật sâu, không kìm lòng được mà di chuyển hai tay đặt trên người nam nhân.

Lửa nóng quen thuộc, thô to quen thuộc, đau đớn quen thuộc, khát khao quen thuộc. . . Tiến vào vô cùng chậm chạp, giống như giày vò, nhưng lại khiến Ly Thương có thể cảm nhận được rõ ràng, mỗi một nếp nhăn căng ra vì hắn, mỗi một tấc nội bích bị hắn cọ xát qua, mỗi một nơi sâu trong thân thể. . . bị hắn xâm chiếm. . .

Nghiêng mặt, cắn lấy chiếc gối bằng lụa bên cạnh, ép tất cả những tiếng gào thét trở lại cổ họng. Tuy rằng đã bị hắn tiến vào vô số lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên, Ly Thương có được cảm giác thiếu niên trong lòng đang từng chút từng chút thăm dò, xâm chiếm mình. . . Từ ngoài vào trong, rồi từ trong ra ngoài, chiếm giữ hoàn toàn, giao phó cả thân thể và trái tim. . .

Động tác thong thả mà chậm chạp như vậy, không chỉ hành hạ Ly Thương, mà cũng hành hạ chính Mộ Bạch. Dừng lại một lần nữa, Mộ Bạch hít thở thật sâu, kìm nén ý nghĩ muốn dùng sức đâm sâu vào trong thân thể nam nhân, rồi hung hăng trừu sáp, mặc sức hưởng thụ khoái cảm.

Tính ra, đã ngừng lại bốn lần rồi đi?! Mộ Bạch cười tự giễu một tiếng, nhìn những nếp nhăn đã hoàn toàn căng ra kia, và nửa tấc tính khí vẫn còn lộ ở bên ngoài của mình, có lẽ lợi ích của việc làm như thế này, cũng chỉ là nam nhân sẽ không bị rách ra chảy máu giống như trước đây nữa. . .

Sâu trong con ngươi lóe lên tinh quang, Mộ Bạch hít sâu một hơi, lại chậm rãi tiến lên lần nữa. . .

“Ách. . . Ưm. . .” Tiếng rên rỉ trầm thấp, kìm nén từ trong mũi Ly Thương tràn ra, thân thể Ly Thương run lên, phân thân đã sớm đứng thẳng trướng to hơi co giật, bắn ra dịch thể trắng đục, mồ hôi tuôn ra điên cuồng như thác nước.

“. . . A. . . Ha. . .” Mộ Bạch ngửa đầu phát ra một tiếng kêu trầm thấp tựa như thống khổ, động tác ở hạ thể không thể không ngừng lại —— Nơi mềm mại vốn bị mình chinh phục từng chút từng chút, nội bích mịn màng nóng rực dịu dàng bao quanh, dán chặt lấy mình kia, đột nhiên mạnh mẽ co rút lại, thít chặt lấy bộ phận đang vùi trong thân thể nam nhân của Mộ Bạch, da thịt mẫn cảm mịn màng nóng bỏng kề sát run lên, rung động kịch liệt. . .

“. . . A. . . A” Mộ Bạch cúi người xuống, hung hăng cắn một cái lên lồng ngực nam nhân, thưởng thức vị tanh của máu tươi trong miệng, thật vất vả, khoái cảm tiêu hồn kịch liệt kia mới qua đi, Mộ Bạch khẽ thở phào nhẹ nhõm —— Thiếu chút nữa, là nộp vũ khí đầu hàng rồi. . .

Trước đây hai người hoan ái, dù thế nào nam nhân cũng sẽ không đạt cao trào nhanh như vậy! Nhìn ánh mắt dần dần trấn tĩnh của nam nhân, Mộ Bạch nghi hoặc hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Thấy vẻ mặt mờ mịt của nam nhân, Mộ Bạch nhíu mày, nói: “Chẳng lẽ. . . Ngươi thích lực đạo vừa rồi?”

Vừa rồi? Lực đạo? Cảm giác bị tiến vào chậm chạp như vậy? Làm sao có thể? Muốn lên không lên được, muốn xuống không xuống được, bị đặt ở giữa, cực kỳ khó chịu! Nhưng mà mình không dám mở miệng cầu xin. . . Ly Thương bất đắc dĩ mà mờ mịt nhìn Mộ Bạch, lại thấy tầm mắt của Mộ Bạch rơi xuống bên cạnh.

Đó là. . . đai lưng của mình. . . cũng là. . . ‘chiếc roi’ trong tay Mộ Bạch lúc nãy. . . Ly Thương đỏ mặt, hắn sẽ không cho rằng vì trận quất roi vừa rồi chứ. . . Nhưng mà. . . mình cũng không biết sao đột nhiên lại. . .

Đang suy nghĩ, lại thấy Mộ Bạch thẳng người lên, theo biến đổi vị trí của thân thể, hung khí rục rịch muốn động ở sâu trong thân thể kia liền trượt về phía trước. . .

“. . . A. . .” Nơi bị tính khí to lớn kia cọ qua, giống như có một luồng điện tới từ sâu trong tâm hồn lập tức xông lên, phân thân vừa mới phát tiết còn chưa hoàn toàn mềm xuống liền run rẩy đứng thẳng lên, Ly Thương thất thanh kêu lớn, rồi lại lập tức quay đầu, hung hăng cắn lên cánh tay của mình, định nuốt âm thanh kia xuống. . .

Mộ Bạch đang định lấy chiếc khăn sạch sẽ bên cạnh lau chùi phần bụng nhếch nhác của nam nhân, thân thể lập tức cứng lại, theo tiếng kêu của nam nhân, nội bích mềm mại vừa mới thả lỏng lập tức co chặt, khoái cảm tiêu hồn thực cốt lại bao bọc tính khí đang chôn sâu bên trong một lần nữa.

Thật vất cả, mới đợi được dòng khoái cảm kịch liệt kia qua đi, Ly Thương thở hổn hển, thả lỏng khớp hàm, bất chấp vị tanh trong miệng, kinh hãi run sợ nhìn trộm thiếu niên vẫn không có động tĩnh gì. . .

Vừa rồi. . . Là chuyện gì xảy ra? Mộ Bạch nhíu mày trầm tư, cảm giác kia mặc dù vô cùng sung sướng, nhưng nếu lại tới một lần nữa, phỏng chừng mình sẽ không nhịn được. . . Nhìn tính khí còn chưa hoàn toàn tiến vào của bản thân một chút. . . Mộ Bạch có một chút cảm giác hoang mang, đây. . . đây tính là chuyện gì vậy?

Thấy thiếu niên cố gắng suy nghĩ, Ly Thương lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng xác định bị động chờ đợi thiếu niên như vậy, hiển nhiên không phải tác phong của Ly Thương, tốt nhất đương nhiên là —— khiến thiếu niên hoàn toàn quên mất âm thanh vừa rồi. . .

Cong hai đầu gối lên, quấn lấy vòng eo nhỏ của thiếu niên, Ly Thương lấy lòng đung đưa cánh mông, chủ động nuốt lấy phần chưa tiến vào của thiếu niên. . .

“Ách. . .” Hít mạnh một hơi, Mộ Bạch vội vàng đè lại thắt lưng của nam nhân, “Đừng động!”

Ly Thương chớp chớp mắt, ngừng động tác lại, lẳng lặng nhìn Mộ Bạch, nhưng lại lặng lẽ co lại cánh mông —— cố gắng vặn vẹo để bộ phận chôn ở trong cơ thể mình của Mộ Bạch có thể đạt được sung sướng lớn nhất —— sung sướng đến mức quên đi âm thanh vừa rồi. . .

“Ưm. . . Ư. . .” Mộ Bạch rên rỉ một tiếng, đau đầu mà bất đắc dĩ nhìn nam nhân tích cực khác thường lúc này, trong đầu lóe sáng. . .

Nam nhân co lại cố gắng lấy lòng, nhưng vẫn kém xa sung sướng kịch liệt, khiến cả thân thể và trái tim đều run rẩy mà sự co thắt vừa rồi mang lại. . . Chẳng lẽ. . . chính là những thứ được ghi lại trong thiên môn võ học. . .

Kéo hai chân quấn ở thắt lưng ra, tách chúng thành hai đường, Mộ Bạch nhìn chằm chằm nam nhân, rút ra một chút, chậm rãi thăm dò, chuyển động ở nơi đó. . .

Cung chủ đây là định làm gì? Trừng phạt mình? Không giống lắm. . . Ly Thương có chút sợ hãi, có chút khó hiểu nhìn thiếu niên trên người, cứng rắn nóng bỏng sâu trong thân thể rõ ràng như vậy, Ly Thương gần như có thể miêu tả được từng đợt chuyển động của vật nóng rực kia.

Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu lại cố nén của nam nhân, Mộ Bạch cau mày, hơi tiến tới một chút, vừa mới xoay được một nửa hình tròn, nam nhân đột nhiên run lên, cơ bắp toàn thân căng cứng, thít chặt vô cùng sung sướng kia lại xuất hiện một lần nữa. . .

Chính là chỗ này! Mộ Bạch lộ ra một nụ cười đắc ý, hơi chuyển động, chậm rãi đâm vào chỗ đó. . .

Khoái cảm điên cuồng từ sâu trong thân thể xông lên, Ly Thương cắn chặt răng, chưa kịp tìm cách đáp trả, chuyển động của thiếu niên đã dần dần nhanh hơn, khoái nhạc tầng tầng lớp lớp không thể ngăn cản mà chinh phục lý trí còn sót lại, tình sự trước đây dường như chỉ là lễ tiết lịch sự, kém xa chinh phạt bóc trần đến tận tâm trí tối nay. . .

Thấy tỉnh táo trong mắt nam nhân đã bị trầm mê xé nát, Mộ Bạch từ từ gia tăng biên độ và lực đạo ra vào, những tiếng rên rỉ nặng nề không thể ngăn lại, mặc dù nam nhân đã cắn rách môi, nhưng vẫn không ngăn được âm thanh tràn ra khỏi mũi, sung sướng cực hạn và tuyệt vọng thống khổ đan xen trong mắt nam nhân, theo động tác càng lúc càng kịch liệt của Mộ Bạch dần dần lắng đọng, cuối cùng chỉ còn lại ánh mắt tràn đầy tình dục, yêu thương mà khao khát dây dưa trên người Mộ Bạch. . .

※※※

Đêm khuya bên ngoài Tự Châu phủ, giữa rừng cây vốn nên là một khoảng bình yên, giống như bị gió bão quét qua, giữa rừng cây rậm rạp trống ra một khoảng đất lớn, những cây gỗ to lớn vững chắc mấy chục năm, trên trăm năm ngã trái ngã phải, gãy đổ trên mặt đất.

Một bóng đen gấp gáp thở dốc, nửa quỳ trên mặt đất, hai tay chống thanh kiếm hơi run rẩy, mặc cho mồ hôi lạnh toàn thân thấm ướt hắc y. . .

“Mộ Bạch! Nhan Minh Thanh ta xin thề: Nếu không giết ngươi, thề không làm người!”

Tiếng gào thét thê lương mà tức giận điên cuồng phá vỡ yên tĩnh của màn đêm, vô số chim chóc hoảng hốt sợ hãi kêu to, bay vút lên không. . .

※※※

“A. . . A. . . Cung chủ. . . Tha. . . Tha cho ta. . . A. . . Cung chủ. . . Thuộc hạ. . . Chịu. . . Chịu không nổi. . .” Nam nhân thần trí hỗn loạn hiển nhiên đã không thể nhớ rõ những lệnh cấm nào đó nữa, hai tay không biết đã giãy ra khỏi trói buộc từ lúc nào, ôm chặt lấy thiếu niên đang đưa mình trầm luân trong biển dục, cho dù thân thể đã mệt mỏi xụi lơ trên giường, nhưng chết vẫn không chịu buông tay.

Thấy nam nhân đã bắn ra mấy lần, mặc cho mình điều khiển, Mộ Bạch hung hăng đẩy một cái, cần cổ nổi gân xanh, thiếu niên đồng dạng đã tiết ra ba lần cũng không còn sức nữa, nằm trên người nam nhân liều mạng thở dốc: “Chịu. . . Chịu không nổi? Ngươi. . . Ngươi còn. . . Còn kẹp. . . Chặt. . . Chặt như vậy. . .”

Nam nhân đã không phát ra nổi âm thanh nữa, chỉ liều mạng há miệng hít không khí.

Một lúc sau, hai người dần dần ổn định nhịp thở.

Biết rõ có sói đói ở bên, mình lại đùa mà thành thật, còn dùng sức như vậy. . . Nếu như lúc này Nhan Minh Thanh nhảy vào phòng, chỉ sợ hai người mình đều không còn hơi sức nữa. . . Nhưng mà. . . Cũng may hắn thật sự quá thận trọng. . . Trong lòng Mộ Bạch xem thường, cố khôi phục một chút sức lực, định rút ra khỏi thân thể nam nhân, nằm xuống nghỉ ngơi.

“Cung chủ. . . Cung chủ. . .” Giọng nói đã kêu gào đến mức khàn khàn mang theo tiếng khóc, nam nhân trong phút chốc phát hiện động tác của Mộ Bạch, liền dùng cả tay chân quấn lấy thiếu niên định rời đi, “Thuộc hạ yêu ngài. . . Cung chủ. . . Thuộc hạ tình nguyện làm bất cứ chuyện gì vì ngài. . . Cung chủ. . . Xin ngài. . . Đừng vứt bỏ thuộc hạ. . .”

Chất lỏng ẩm ướt nóng hổi chảy xuống từ khuôn mặt của nam nhân đang chôn sâu vào cần cổ, thân thể Mộ Bạch cứng lại, chẳng lẽ y phát hiện ra rồi? Muốn đối phó với Nhan Minh Thanh, ăn miếng trả miếng, lý tưởng nhất chỉ có là ‘Tả Đông’ hắn tin tưởng nhất cho hắn một đòn tàn nhẫn nhất trong lúc giao chiến. . .

Nắm lấy tóc dài sau đầu nam nhân, dùng sức kéo ra, đôi mắt nhắm chặt của nam nhân và khuôn mặt ướt nước lộ ra trước mắt. Nội tâm vốn cứng rắn của Mộ Bạch, trong phút chốc liền có chút do dự bi thương kín đáo, vuốt nhẹ cần cổ nam nhân, Mộ Bạch hôn lên nước mắt của nam nhân, nhỏ giọng nói: “Ngươi là của ta. . .”

Thấy nam nhân kinh ngạc vui mừng mở to mắt, đột nhiên Mộ Bạch lại có chút ảo não, tức giận và thương tiếc rối rắm dây dưa trong lòng, Mộ Bạch chỉ có thể nghiêng mặt đi, né tránh nét cười vui vẻ của nam nhân. . .

2 thoughts on “[BHPT] – Chương 68

    • chút thôi, anh ấy dễ dàng tha thứ vụ đánh vì sự dịu dàng hiếm có thôi, chứ ảnh nói là ko chịu đc hành hạ, nếu ko phải là mộ bạch thì sẽ giết ng rồi mà, còn khúc cuối là do đụng trúng điểm G ấy mà, 2 tên gà mờ này trc giờ chỉ làm theo bản năng giờ mới phát hiện vụ này thôi

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥