[BHPT] – Chương 69

Bích huyết phệ tình 69

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

“Sư huynh, Thiên Hành Tử sư huynh. . .” Thanh niên thở hổn hển bước nhanh vào phòng.

“Hoảng cái gì mà hoảng? Ngươi có phải đệ tử phái Không Động chúng ta không vậy!” Thiên Hành Tử bất mãn nhìn sư đệ khiến hắn cảm thấy mất mặt này, quát lên.

“Thiên Hành Tử sư huynh,” Thanh niên thở dốc mấy cái, cố gắng làm ra một dáng vẻ nghiêm cẩn, đưa lên một tờ giấy mỏng, nói: “Vừa rồi sư đệ phát hiện trên người có thêm một tờ giấy, cũng không biết từ lúc nào, là ai nhét vào trong ngực đệ. . .”

Trong lòng Thiên Hành Tử thầm kinh hãi, bản lĩnh của vị sư đệ này có thể sánh ngang với mình, nhưng trong lúc không hay không biết bị người ta nhét tờ giấy vào người, nếu người kia tâm địa bất chính. . . Thiên Hành Tử rùng mình.

Nhận lấy tờ giấy nhìn một chút, Thiên Hành Tử đứng mạnh lên, vội vàng quát: “Nhanh lên, gọi hết mấy vị sư huynh đệ. . . Ừm, gọi bọn họ tới phòng này của ta.”

“Dạ, sư huynh.”

※※※

Điều tức hai canh giờ, Mộ Bạch thần thanh khí sảng đẩy cửa ra ngoài, chậm rãi đi xuống dưới lầu.

Phát hiện nam nhân phía sau đi theo có chút khó khăn, Mộ Bạch bước chậm lại, không quay đầu, cũng có thể cảm nhận được nụ cười cảm kích của nam nhân.

Mộ Bạch nhếch môi lộ ra một nụ cười chí đắc ý mãn (thực hiện được chí hướng, cảm thấy thỏa mãn). Một đêm điên đảo, nhớ lại trầm mê và sùng kính không thể tự kiềm chế, run rẩy và thần phục phát ra từ nội tâm kia của nam nhân ở dưới thân mình. . . Mộ Bạch biết, nam nhân này, rốt cuộc đã hoàn toàn bị nắm trong lòng bàn tay mình. . .

Ít nhất. . . trong một khoảng thời gian rất lâu sau này, đối với mình y sẽ là bảo sao nghe vậy. . .

Mộ Bạch thở nhẹ ra, ánh mắt bí mật quét qua xung quanh —— Nhan Minh Thanh, ta đã chuẩn bị xong phần mộ cho ngươi, chờ ngươi tới!

※※※

“Là hắn sao?” Nhìn chằm chằm hai người đi xuống lầu qua khe cửa, Thiên Hành Tử nhỏ giọng hỏi.

“Đúng vậy, là hắn, Mộ Bạch.” Thiên Trận Tử nhìn kỹ Mộ Bạch một chút, khẳng định đáp, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, liền đỏ mặt.

“Rất tốt!” Buông hai cánh cửa xuống, chặn bóng dáng hai người ở ngoài cửa sổ, Thiên Hành Tử giơ tay vẫy thanh niên bên cạnh, cười âm hiểm nói: “Ngươi đi, đưa một tin tức cho Thanh Thành, chỉ nói chúng ta phát hiện một ác đồ giang hồ ở đây, xin bọn họ phái ra cao thủ bao vây tiêu diệt. . . Nói cho bọn họ biết, ác nhân này vô cớ tàn sát đẫm máu ba thôn làng ở dưới chân núi Không Động ta, thủ đoạn độc ác, võ công cao cường. . .”

“Sư đệ!” Thiên Trận Tử nhíu mày, nói: “Ngươi vậy không phải là vu oan giá họa sao?!”

Thiên Hành Tử khinh thường liếc Thiên Trận Tử một cái, nói: “Tính mạng của môn nhân Không Động ta, một trăm bách tính bình thường cũng không đền nổi một người! Mộ Bạch kia đã vô cớ giết ba vị sư huynh đệ của ta, tính hắn giết ba thôn làng, còn lợi cho hắn đó!”

Trên mặt Thiên Trận Tử lúc đỏ lúc trắng, nắm chặt hai nắm tay nói: “Vậy cũng nên trực tiếp báo thù, sao có thể làm chuyện ám toán tiểu nhân này?!”

“Trực tiếp?” Thiên Hành Tử làm ra một vẻ mặt không chịu nổi, nói: “Thôi đi, sư huynh, Thiên Hành Tử thân là con của chưởng môn Không Động, nhưng không học được sư huynh ngươi không coi tính mạng của các vị đồng môn sư huynh đệ ra gì! Dựa vào bản lĩnh của ba vị sư huynh Thiên Trận Tử, Thiên Hà Tử, Thiên Vân Tử, còn rơi vào kết cục hai chết một chạy trốn, sư đệ ta cũng sẽ không để đồng môn bên người cầm mạng đi tặng người ta! Bây giờ chúng ta đang ở trong phạm vi của phái Thanh Thành, về tình về lý cũng nên thông báo cho Thanh Thành một tiếng không phải sao? Nếu để đệ tử của môn phái đồng minh bị người ta giết trước mắt Thanh Thành bọn họ, thể diện của phái Thanh Thành cũng coi như mất sạch sẽ. Tay chân dùng tốt như vậy lại bỏ không cần, Thiên Hành Tử ta có ngốc mới đem tính mạng của sư huynh đệ mình đi liều!”

“Ngươi!” Thiên Trận Tử tức giận đến cả người phát run, môi run run một lúc lâu, cuối cùng xoay người phất tay áo bỏ đi.

“Thiên Trận Tử sư huynh thật là bảo thủ! Chưởng môn cũng thật là, nếu thật sự để huynh ấy làm chưởng môn, sau này chỉ sợ phái Không Động sẽ phải hủy trong tay huynh ấy! Thiên Hành Tử sư huynh là thân nhi tử của chưởng môn, dù sao cũng nên để Thiên Hành Tử sư huynh làm chức chưởng môn này mới đúng chứ!” Một thanh niên bên cạnh vội mở miệng nói lấy lòng, lập tức nhận được một loạt sự đồng ý.

Thiên Hành Tử nhịn không được mặt đầy đắc ý, gật đầu ra hiệu với ba người bên cạnh, nói: “Khỏi cần để ý tới hắn, trước tiên đi thông báo cho Thanh Thành.”

“Dạ.”

※※※

Trên quan đạo rộng rãi, một chiếc kiệu màu xanh chậm rãi tiến tới.

Mộ Bạch một tay chống cằm, lẳng lặng thưởng thức phong cảnh bên ngoài kiệu, thầm thở dài, cũng không biết Nhan Minh Thanh kia bố trí bẫy rập như thế nào để đợi mình, lại liên tiếp ba ngày cũng không thấy hiện thân. Thấy đã sắp tới dưới chân núi Thanh Thành, trong lòng Mộ Bạch, càng lúc càng có chút bất an. . .

Nếu như. . . Nhan Minh Thanh và Thanh Thành liên thủ. . . Mộ Bạch ra sức lắc lắc đầu, sẽ không đâu, mặc dù Nhan Minh Thanh bị thua phải chạy khỏi Bích Tâm Cung, nhưng dù sao hắn cũng từng là thiếu cung chủ của Bích Tâm Cung, sẽ không bán đứng toàn bộ Bích Tâm Cung. . .

Mộ Bạch do dự một lát, phiền muộn xoa xoa mi tâm, có lẽ, đêm đó liều lĩnh đuổi theo, mới là phương pháp tốt nhất. . .

“Cung chủ,” Ly Thương bên cạnh kiệu cảnh giác liếc qua xung quanh, tới gần bên kiệu, nói: “Có gì đó không bình thường!”

Ngón trỏ gõ nhẹ, chiếc kiệu màu xanh lập tức ngừng lại, bốn người áo gai đứng ngây ngô bất động.

Một trận gió nhẹ cuốn lên mấy phiến là rụng và bụi đất lặng lẽ thổi qua.

Một bên quan đạo là rừng cây rậm rạp, một bên là cỏ dại khô héo, mắt thường nhìn qua chỉ thấy trống không vắng vẻ, là một vùng tĩnh mịch. . .

Quá yên lặng rồi! Yên lặng đến mức khiến khoảng không gian này tràn ngập sát khí! Mộ Bạch cười gằn một tiếng, mắt nhìn phía trước, rốt cuộc —— đã sắp tới sao?!

Trong khu rừng vắng vẻ, ánh mắt Thiên Trận Tử do dự, nghe thấy trong kiệu kia truyền ra một tiếng vang nhỏ, chiếc kiệu màu xanh lại không nhanh không chậm tiến về phía trước. . .

Thực sự phải dùng thủ đoạn nhục nhã kém cỏi như vậy đối phó với hắn sao? Thiên Trận Tử nghiến răng nghiến lợi, tuấn nhan chính trực hơi vặn vẹo. Mặc dù bại trong tay người này, mặc dù vì vậy mà bị rất nhiều sư đệ giễu cợt. . . Nhưng mà. . . đó cũng là giao thủ đường đường chính chính —— Có lẽ không được gọi là đường đường chính chính, ba người mình vây công luyến thị kia của hắn, nhưng vẫn bị thua. . .

Tại sao? Đường đường danh môn chính phái, không nên đường đường chính chính giao thủ báo thù sao? Thủ đoạn. . . thủ đoạn âm hiểm như vậy. . .

‘Rầm!’ Thiên Trận Tử đột nhiên đánh một quyền lên thân đại thụ bên cạnh, không! Tuyệt đối không thể để sư đệ hủy đi danh dự của Không Động!

Thiên Trận Tử tung người nhảy ra khỏi rừng cây, đuổi theo chiếc kiệu màu xanh phía trước.

Ly Thương đột nhiên xoay người, ưỡn thẳng sống lưng một chút, một tay nắm lấy thanh kiếm bên hông, Ly Thương cảnh giác nhìn bóng người càng lúc càng gần.

Cùng lúc đó, trong kiệu truyền ra một tiếng vang nhỏ, chiếc kiệu màu xanh lập tức ngừng lại!

“Mộ Bạch!” Thiên Trận Tử gọi một tiếng xong, liền ngừng lại ở chỗ cách không xa chiếc kiệu màu xanh.

Giọng nói này? Đầu ngón tay Mộ Bạch ngõ nhẹ, bốn ma vệ chỉnh tề nâng chiếc kiệu màu xanh xoay người lại.

“Là ngươi?!” Mộ Bạch sờ sờ chiếc cằm trơn nhẵn, có chút bất ngờ nói: “Một mình ngươi tới báo thù? Chẳng lẽ đã học được tuyệt chiêu lợi hại nào?”

Nhớ lại lần trước, ngay cả luyến thị của hắn mình cũng không đánh được, Thiên Trận Tử đỏ mặt, không được tự nhiên mà liếc Mộ Bạch lười nhác trong kiệu một cái, nói: “Không phải.”

“Ô. . .” Mộ Bạch khó hiểu duỗi thắt lưng một chút, chọn một tư thế ngồi thoải mái, nói: “Vậy ngươi tới làm gì?”

“Ta tới, là nói cho ngươi biết, đừng đi tới trước nữa, phía trước có hai mươi vị cao thủ của Thanh Thành đang đợi giết ngươi đó.” Thiên Trận Tử do dự nói.

“A? Sao ngươi lại biết? Và tại sao muốn nói cho bản cung biết? Bản cung và ngươi. . . là kẻ thù chứ không phải bạn bè đâu!” Mộ Bạch vô cùng bất ngờ, phái Thanh Thành? Sao đột nhiên lại chặn đường giết mình? Chẳng lẽ Nhan Minh Thanh thật sự liên thủ với Thanh Thành? Nhưng hẳn cũng không biết chuyến này là mình tới tìm phái Thanh Thành xui xẻo kia. . .

Thiên Trận Tử nhíu mày, có chút khó khăn nói: “. . . Là. . . Sư đệ ta. . . nói ngươi. . .”

“Thiên Trận Tử! Ngươi dám cả gan phản bội sư môn!” Một tiếng quát to, cắt ngang câu nói chưa xong của Thiên Trận Tử.

Trong một đám người mặc đạo bào, thanh niên đạo nhân tay cầm trường kiếm, cùng bốn thanh niên vội vàng chạy tới, vây nhóm người Mộ Bạch gồm cả Thiên Trận Tử ở giữa.

Một, hai, ba, bốn, năm. . .

Tổng cộng hai mươi bốn người! Mộ Bạch đánh giá đám người xung quanh, ồ, công lực không kém, nhưng mà. . . còn kém đám người Nhan Minh Thanh từng mai phục ở trong rừng núi Nam Lĩnh! Có chút kỳ quái, cho dù Nhan Minh Thanh muốn liên thủ với Thanh Thành, cũng không đến mức tìm ngần này người tới, chẳng lẽ. . . Hắn vẫn nhớ bản thân là người của Bích Tâm Cung, không nói cho đối phương biết tình hình thực tế?

Nếu như, Thanh Thành biết cung chủ đương nhiệm của Bích Tâm Cung đã tìm tới cửa, chỉ sợ người tới không phải một nghìn, thì cũng trên một trăm đi?!

Hoặc là. . . chỉ do trên đường đã bị người của phái Không Động phát hiện tung tích, nên dẫn tới phái Thanh Thành? Có thể bọn họ là môn phái liên minh. . .

Nếu không phát hiện tung tích của Nhan Minh Thanh, có lẽ hẳn là như vậy, nhưng bây giờ. . . Mộ Bạch sờ lên vỏ Huyền Băng Kiếm nằm ngang trên đầu gối, nếu nói trong này không có mưu đồ của Nhan Minh Thanh, đánh chết Mộ Bạch cũng không tin!

Sắc mặt Thiên Trận Tử thoáng cái tái xanh, tức giận nhìn thanh niên dẫn đầu, quát: “Thiên Hành Tử, ngươi có ý gì? Sao ta lại phản bội sư môn?!”

“Hừ!” Thiên Hành Tử tiến lên trước một bước, nói: “Ta vẫn thấy kỳ quái, lần trước ngươi mang theo hai vị sư huynh Thiên Hà Tử, Thiên Vân Tử, đã là đệ tử mạnh nhất ngoài Thiên Thanh Tử sư huynh rồi, vậy mà hai vị sư huynh lại chết, chỉ một mình ngươi trốn được về! Lúc này rốt cuộc ngươi đã lộ ra chân tướng, Thiên Trận Tử! Ngươi nói, ngươi liên kết với ác đồ này từ lúc nào, để ngồi lên ghế chưởng môn, đã hại chết Thiên Hà Tử, Thiên Vân Tử. . . Không, Thiên Tuyền Tử cũng do ngươi hại chết đi?! Ngươi để diệt trừ người khác, quả thật là mất trí rồi!”

Ác, ác đồ? Đây là chỉ mình sao? Mộ Bạch ngạc nhiên sờ sờ vỏ kiếm, đảo mắt liếc qua Ly Thương khóe miệng mỉm cười đang lặng lẽ nhìn trộm mình một chút. Ô. . . Người này miệng lưỡi lợi hại, lần này Thiên Trận Tử gặp nạn rồi. . .

“Ta. . .” Thiên Trận Tử tức giận đến mức khí huyết tràn lên mặt, khuôn mặt đỏ bừng, run rẩy nhất thời nói không nên lời.

Đây là sư đệ của mình mà! Đồng môn hơn hai mươi năm, mình là loại người gì, bọn họ còn không biết rõ sao? Sao có thể. . . sao có thể. . . nói ra lời như vậy?

Thiên Trận Tử đã tức giận choáng váng đầu óc, một tay chỉ Thiên Hành Tử kia, mấy máy môi một lúc lâu, nhưng không phát ra được một chút âm thanh nào.

Thiên Trận Tử xong rồi. . . Mộ Bạch nhìn vẻ mặt không dám tin tưởng, bộ dạng mờ mịt tức giận kia của Thiên Trận Tử, cũng có chút nôn nóng thay hắn, lúc này không nhanh chóng biện bạch, còn tức giận cái gì?! E là hắn sẽ rơi vào kết cục bị đuổi khỏi sư môn, bị truy sát ngày đêm thôi?!

Cảm nhận xúc cảm lạnh lẽo ở đầu ngón tay, Mộ Bạch khẽ mỉm cười, nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến mình đâu?! Tuy rằng Thiên Trận Tử này là một chính nhân quân tử. . .

“Thế nào? Bị ta vạch trần rồi? Nói không ra lời nữa?” Thiên Hành Tử đắc ý cười lớn, cho Thiên Trận Tử một đòn cuối cùng: “Các vị đồng minh Thanh Thành làm chứng, từ hôm nay trở đi, Thiên Trận Tử không còn là môn nhân Không Động ta nữa!”

“Ngươi!” Trong đầu Thiên Trận Tử ầm một tiếng, ngược lại miệng lưỡi cũng nhanh nhẹn hơn: “Ngươi dựa vào cái gì mà đuổi ta ra khỏi sư môn? Ta muốn đi gặp chưởng môn sư bá!”

Thiên Trận Tử và ba thanh niên bên cạnh trao đổi ánh mắt, cười lớn nhảy lên phía trước, ngăn cản Thiên Trận Tử đang định rời đi, nói: “Ngươi trợ Trụ làm ác, sát hại đồng môn, phản bội sư môn, tội không thể tha! Hôm nay sao có thể để ngươi chạy thoát?”

Bốn người vây quanh Thiên Trận Tử, quyền cước đan xen, mỗi chiêu đều muốn đẩy Thiên Trận Tử vào chỗ chết!

“Ai nói ta muốn chạy trốn? Ta muốn trở về gặp sư phụ, sư bá!” Thiên Trận Tử liên tục rống giận, lại bị bốn người quấn lấy không thoát thân được!

Lẽ ra, bốn người này vốn không phải đối thủ của hắn, nhưng bốn người chỉ công không thủ, mỗi chiêu đều tàn nhẫn, Thiên Trận Tử lại vẫn coi bốn người này là đồng môn, chỉ ngăn cản không tấn công, nhất thời đã bị bốn người kéo vào trong vòng chiến, không tiến lui được!

Ưm. . . Rốt cuộc có cần giúp Thiên Trận Tử một tay hay không đây? Nói thế nào, hắn cũng là vì mình mới bị người ta bắt được điểm yếu! Mộ Bạch nhàn nhã nhìn năm người trong vòng đấu, hoàn toàn không đặt hai mươi môn nhân Thanh Thành xung quanh vào trong mắt.

“Các vị đạo hữu Thanh Thành, xin hãy bắt giết ác đồ kia! Về phần phản đồ của Không Động ta, thì để cho bọn ta tự giải quyết là được!” Thiên Hành Tử kia vừa tay đấm chân đá Thiên Trận Tử không định đánh trả, vừa không quên lớn tiếng hét lên.

Hai đạo nhân trao đổi ánh mắt, một người tiến lên nói: “Sáu vị thí chủ, bần đạo có lễ, hôm nay tới đây, là vì được bằng hữu Không Động mời, tới đòi thí chủ tính mạng mấy trăm thôn dân của ba thôn dưới chân núi Không Động!”

Đạo nhân kia dứt lời, đạo nhân xung quanh đã rút trường kiếm ra, chậm rãi vây tới.

Mộ Bạch ngẩn ra, ngay sau đó đã hiểu rõ, liếc nhìn Thiên Hành Tử đang vây Thiên Trận Tử đánh đến vui vẻ một chút.

Ba môn nhân Không Động, ba thôn làng?! Đệ tử Không Động thật quý giá nhỉ! Ba mươi cung chúng Bích Tâm Cung kia của ta, chẳng phải là cần giết tới hơn ba nghìn môn nhân Thanh Thành sao?

Đầu ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế ba tiếng liên tục.

Bốn ma vệ động tác đồng đều hạ chiếc kiệu màu xanh xuống, rút kiếm ra, vây thành một vòng nhỏ, di chuyển giết tới nhóm đạo nhân Thanh Thành.

Ly Thương hơi giật mình, nhìn Mộ Bạch trong kiệu một chút, thấy hắn mỉm cười gật đầu, vội cầm trường kiếm nhảy vào giữa bốn ma vệ, chỉ khi thấy người nào trong bốn ma vệ gặp căng thẳng nguy hiểm, thì mới tiến lên trợ giúp.

Mộ Bạch vỗ vỗ tử sam, chậm rãi bước từ trong kiệu ra, cũng không để ý Ly Thương và bốn ma vệ, nhân số của những đệ tử Thanh Thành kia tuy nhiều, nhưng còn kém Thiên Trận Tử, tin tưởng Ly Thương và bốn ma vệ cũng đủ giải quyết.

Đi tới bên ngoài năm người phái Không Động, Mộ Bạch nhìn Thiên Trận Tử bên trong một chút, y sam đã nhuộm máu, bốn người Thiên Hành Tử kia rõ ràng là muốn ép hắn ở lại chỗ này.

Huyền Băng Kiếm cầm theo trong tay đã có chút ngứa ngáy, nhưng Mộ Bạch lại vẫn chưa xuất thủ lúc này! Thiên Trận Tử này quá chính trực, hắn cũng không suy nghĩ một chút, cho dù hắn trở lại núi Không Động, những trưởng bối sư môn kia của hắn, là tin tưởng lời nói của một mình hắn, hay là tin tưởng lời nói của bốn người, hơn nữa, quả thật hắn cũng đã làm ra hành vi tiết lộ tin tức. . .

Nhìn một lát, Mộ Bạch than nhẹ một tiếng. Bốn người Thiên Hành Tử này xuất chiêu ngoan độc, thế công sắc bén, tỏ rõ là muốn tính mạng của Thiên Trận Tử, nhưng Thiên Trận Tử này rõ ràng có vô số cơ hội giết chết người vây công, lại vẫn thu tay lại ở lúc nguy cấp, trái lại bị bốn người kia đánh đến luống cuống tay chân, thân thể trúng mấy quyền.

Thôi, giúp hắn một chút vậy! Võ công của Thiên Trận Tử này không tệ, căn cơ vững chắc, mặc dù đã lớn tuổi một chút, nhưng muốn đổi thành luyện Bích Huyết Tâm Pháp thì vẫn có thể. . . Mộ Bạch cười quỷ dị một tiếng, nhìn thấy Thiên Trận Tử đánh một quyền về phía lồng ngực Thiên Hành Tử kia, tay trái khẽ động, lặng lẽ đánh ra một luồng nội kình.

Thiên Hành Tử nhìn thấy một quyền của Thiên Trận Tử đánh tới lồng ngực, cũng không tránh né, năm người là đồng môn, luận bàn quanh năm, đã sớm nhìn ra một quyền này của Thiên Trận Tử chỉ dùng hai phần nội lực, lập tức ưỡn ngực một chút, vận lực lên lồng ngực, định cứng rắn ngăn cản! Nhưng không ngờ một luồng ám kình lại đánh tới chính giữa đầu gối, Thiên Hành Tử chỉ cảm thấy hai chân tê rần, thân thể hạ xuống, quỳ rạp trên đất!

Nắm tay như gió, một quyền chỉ có hai tầng nội lực của Thiên Trận Tử đánh thẳng vào cần cổ ngửa lên của Thiên Hành Tử!

Cần cổ yếu ớt kia bằng được lồng ngực rắn chắc sao?

Tiếng ‘Rắc’ rõ ràng do xương cổ gãy ra, vỡ nát vang lên!

Ba người đang đứng và Thiên Trận Tử cùng ngớ ra!

“Ngươi, ngươi đã giết Thiên Hành Tử sư huynh?! Ngươi lại dám cả gan giết nhi tử duy nhất của chưởng môn?!” Bốn đệ tử Không Động không dám tin chỉ vào Thiên Trận Tử điên cuồng hô lên.

“. . .” Thiên Trận Tử đứng ngẩn ra trên mặt đất, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. . .

Mộ Bạch nhịn cười, đang định tiến lên, đột nhiên, một luồng kiếm phong sắc bén vang lên từ sau đầu!

Mộ Bạch khom lưng cong người, Huyền Băng Kiếm thuận thế ra khỏi vỏ, hơi nghiêng người, Huyền Băng Kiếm đã nghênh đón trường kiếm lấp lánh ánh sáng xanh, Mộ Bạch vận khí thở ra, cánh tay rung lên, chấn bay thanh kiếm màu xanh, thân thể như người cá, trượt ra ngoài mấy thước ngước mắt nhìn.

Thanh niên mặc hắc y dung mạo hung thần gào to một tiếng, uốn người nhào tới, kiếm quang lóe lên, ánh sáng xanh bùng nổ!

“Nhan Minh Thanh!”

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥