Phá Đạo – Q5 Chương 176

Quyển V Tích Hoang

Chương 176 Định Quốc Công Tống Minh Quân

Tác giả: Thương Tích

Editor: Toujifuu

Bọn họ khởi hành cả đường, dựa vào cước trình của tu sĩ đương nhiên phàm nhân không thể so, dọc theo đường đi Đỗ Tử Đằng cũng đang quan sát tình hình của phàm cảnh.

Sau khi tiến vào lãnh thổ Nguyên Quốc, tất cả làm Đỗ Tử Đằng không khỏi có chút vui mừng, tuy vẫn gặp phải khốn cảnh tương tự, có lẽ bá tánh đều xanh xao vàng vọt mặc quần áo tả tơi, nhưng bọn cậu vẫn có thể nghe được những thanh âm như vầy:

“Các hương thân, không cần chen không cần chen, lương cứu tế của triều đình lần này, mỗi người đều có phần……”

“Vụ xuân tới rồi, Chu đại tẩu, nhà tẩu có gieo hạt giống xuống ruộng không?”

“Kẻ dám trái lệnh trộm cắp, kết cục giống như đao này!”

……

Tất cả trong biên cảnh Nguyên Quốc, ít nhất đều cho thấy được rằng tất cả vẫn có trật tự, ít nhất thảm kịch như ‘dùng con để ăn’ không có trình diễn, trong đó, không thể không kể công đến “Hoa Tú Quân” của Nguyên Quốc, nhìn văn thêu đặc thù trên quần áo của từng đội quân sĩ đó, Đỗ Tử Đằng nhịn không được cười lên một tiếng, không ngờ, trải qua bao năm, thế sự đổi thay, nhưng biện pháp mà mình bất đắc dĩ nghẹn ra ở tiểu sơn thôn khi xưa vẫn còn đang được dùng, ha.

Thậm chí Đỗ Tử Đằng còn xấu hổ thấy được miếu Tiêu nương nương ở những nơi dân cư dày đặc, thật sự, trước mặt tai kiếp lớn, cầu thần bái phật đặc biệt nhiều, mấy miếu từ lung tung rối loạn khác bởi vì có khả năng liên quan việc kích động bá tánh mà đều bị đóng cửa, nhưng miếu Tiêu nương nương vì là miếu quân đội, không chỉ bá tánh cầu bái, ngay cả quan binh Hoa Tú Quân đôi khi cũng đến kính bái.

Đỗ Tử Đằng:……

Mà ở Nguyên Đô, sau lưng miếu thờ Tiêu nương nương có hương khói thịnh vượng nhất, nơi mà thủ vệ nghiêm ngặt lại nhân khẩu thưa thớt chính là đích đến của bọn cậu lần này.

Giản Trạch đang địu em bé ngẩng đầu nhìn, nhịn không được giật mình nói: “Phủ Định Quốc Công?!”

Dọc đường đi tới, không chỉ Đỗ Tử Đằng, dù là ba người bọn Giản Trạch cũng rất có thiện cảm với Nguyên Quốc, quân đội Nguyên Quốc với quần áo kỳ lạ nhưng vẫn có thể kỷ luật nghiêm minh được trong cảnh mạt thế càng khiến bọn họ khắc sâu ấn tượng, dù là người tu chân, bọn họ cũng có thể tưởng tượng được, vì giữ gìn sự trật tự dưới tuyệt cảnh, người dẫn đầu cần phải trả giá bao nhiêu tâm huyết.

Mà ở Nguyên Quốc, dọc đường bọn họ đi tới, cũng từng nghe nói đến không ít truyền kỳ về vị thống soái Hoa Tú Quân, từ thị vệ vương phủ đến thống soái ba quân, dưới một người trên vạn người, nghe nói hắn ta là tướng quân mà Nguyên Đế nể trọng nhất tin cậy nhất, nâng đỡ đế quân cả đường bước lên đại bảo, mà sau khi Nguyên Đế đăng cơ, không hề có quyền mưu thảm thiết “vắt chanh bỏ vỏ”, thậm chí ngay cả “dùng rượu tước binh quyền” cũng không xảy ra, đế vương vẫn phó thác ba quân, giai thoại quân thần hòa hợp như thế, sử sách hiếm thấy, đông đảo bá tánh ở dân gian Nguyên Quốc cũng nói chuyện say sưa.

Được quân vương quý trọng, vị Định Quốc Công đó cũng không ỷ thế mưu lợi, chưa từng có ngày nào biếng nhác, theo đồn đãi trên phố Nguyên Đô, mấy người dựa vào lợi thế thính lực của tu sĩ, thậm chí nghe được chuyện vị Định Quốc Công đó vì không phụ hoàng ân, đến nay không cưới vợ không nạp thiếp, kim thượng rõ ràng ân hứa vị trí Định Quốc Công là tước vị siêu nhất phẩm được thừa kế đời đời, nhưng Định Quốc Công kiên quyết như thế, không có hậu nhân để kế tục —— Muốn cho quyền thế ngập trời như thế kết thúc trên tay một mình hắn ta.

Mà lúc mấy vị Tu chân giới đi xuyên qua mấy con phố hẻm nơi quyền quý cư trú tập trung, thì nghe được càng nhiều tin bí ẩn hơn nữa —— Cái gọi là ‘lòng tám nhảm người người đều có’, dù sao chưa phi thăng mà, ngẫu nhiên xem mình là phàm nhân cũng không có gì không tốt, khụ. Kỳ thật, thật sự bởi vì danh vọng ở dân gian của vị Định Quốc Công kia quá to lớn, mấy vị tu sĩ đi tới cả một đường, rất khó không có hứng thú.

Phụ thân của Định Quốc Công khi xưa đi theo tiền An Vương, nay cha ruột đã qua đời, trong gia tộc lại không có thân bằng nào, lúc còn trẻ rõ ràng là ‘kim cương Vương lão ngũ’* đắt giá nhất trong Nguyên Đô, phải biết rằng một tay hắn ta nắm quân quyền Nguyên Quốc, lại rất được kim thượng nể trọng, ban cho tước vị Định Quốc Công, có thể nói là quyền thế ngập trời lại trẻ trung khỏe mạnh, con rể như thế khiến tất cả quý tộc cả Nguyên Đô đều điên cuồng, nhưng Định Quốc Công đều uyển chuyển cự tuyệt lần lượt, bất kể nữ nhi nhà ai, quốc sắc thiên hương như thế nào khuynh quốc khuynh thành như thế nào, đều không thể đả động được hắn ta mảy may.

*kim cương Vương lão ngũ: ý chỉ nam nhân độc thân rất có tiền

Nghe đồn tỷ của kim thượng, nữ nhi của tiên hoàng, An Bình trưởng công chúa hiện giờ, cũng vừa gặp đã thương vị Định Quốc Công oai hùng soái khí đó, từng nhờ kim thượng làm mai mối, nhưng dù trong lời đồn bí ẩn nhất, thì cũng không có ai biết được kim thượng có đề cập với Định Quốc Công hay không, nói ngắn lại, tới về sau, chuyện này chấm dứt bằng việc An Bình trưởng công chúa gả thấp cho vị ngọc diện Thám Hoa dạo phố năm đó, từ sau đó, tất cả hành động cầu hôn tới phủ Định Quốc Công mới dần dần ngừng nghỉ.

Rốt cuộc, không nói đến địa vị thân phận của An Bình trưởng công chúa, chỉ nói đến tất cả những nét của nữ nhi gia bình thường: Dung mạo tài hoa tính cách, không có thứ nào không xuất sắc, như thế, mà cũng không được Định Quốc Công coi trọng…… Thì những nhà còn lại đương nhiên cũng ngừng nghỉ tâm tư này.

Vì thế, Nguyên Đô dần dần sinh ra lời đồn như vầy: Bệ hạ không nghi thần, thần tự cố hết tất cả để tặng quân.

Đối với Định Quốc Công như thế, dù ba người Giản Trạch thân là tu sĩ cũng cảm thấy kính nể, không thể không bội phục, dụ hoặc ở đỉnh quyền thế nơi phàm giới, dù bọn họ chưa từng tự trải qua, nhưng trên đường tu sĩ tu hành, sự dụ hoặc gặp phải cũng chưa từng ít, nếu thật sự dùng bản tâm mà nói, có lẽ vị Định Quốc Công đó đã làm được tốt hơn nhiều so với đại đa số tu sĩ Tu chân giới, làm sao không khiến người ta khâm phục.

Tuy là một giới phàm nhân, nhưng cũng khó nén tư thế oai hùng lẫm lẫm được phác họa ra giữa những lời đồn.

Tiên Duyên Trấn dựa gần Vân Hoành Phong, nhóm trấn dân khó tránh khỏi có chút chủ nghĩa anh hùng, bởi vậy, khi Giản Trạch dùng một loại giọng điệu kính nể hỏi: “Đỗ huynh đệ, cậu với vị Định Quốc Công đó…… có giao tình sao? Lần này chúng ta tới tìm vị đó sao?”

Nhìn ba tu sĩ nhóm Giản Trạch biểu hiện ra sự tôn kính hiếm thấy đối với một vương hầu phủ đệ bình thường ở phàm giới, lại ngẫm lại những lời đồn và tính tình thực tế của đối phương mà cậu biết…… Đỗ Tử Đằng có chút đau răng.

Chẳng qua, cậu vốn tới để làm việc, vậy cũng không sao cả.

Cửa phủ Định Quốc Công cũng không tầm thường, không có tôi tớ gì, chỉ có hai thân binh Hoa Tú Quân đứng canh.

Đỗ Tử Đằng tiến lên thản nhiên đưa ra một tấm ngọc phù: “Cố nhân cầu kiến.”

Thân binh kia kinh ngạc nhận lấy, tính tình khá tốt, kêu mấy người Đỗ Tử Đằng chờ tại chỗ, rồi nhanh chóng đi vào truyền lời.

Không bao lâu sau, một văn sĩ trung niên cao gầy đi ra, vừa thấy Đỗ Tử Đằng thì cuống quít nói: “Các vị, mời vào trong, mời vào trong, thất lễ rồi!”

Không thấy vị Định Quốc Công kia, Đỗ Tử Đằng nhướng nhướng chân mày, có lẽ đối phương sau khi quyền cao chức trọng…… thì không thể dùng lễ tiết ban đầu để đối xử?

Như thấy được một chút kinh ngạc của Đỗ Tử Đằng, văn sĩ trung niên kia vội vàng nói: “Tại hạ Phương Sơn, xưa kia đi theo tướng quân, từng thẹn nhậm chức quân sư Hoa Tú Quân, hiện giờ là phụ tá phủ Quốc Công, danh của tiên sinh, tướng quân đã sớm ân cần dạy bảo cho tâm phúc bọn ta, từng đề cập đến không biết bao nhiêu lần, nếu hắn ở trong phủ, có lẽ bất kể thế nào cũng sẽ tự mình ra phủ đón chào, chẳng qua hiện giờ trong cung có việc, hắn ở trong cấm cung, ta đã sai người chờ ngoài cửa cung, chỉ cần tướng quân xuất cung, lập tức sẽ trở về, hiện giờ thật sự thất lễ rồi, tiên sinh chớ trách chớ trách.”

Phen thái độ giải thích này, hoàn toàn không có vấn đề, Đỗ Tử Đằng cũng không phải người câu nệ tiểu tiết, nhưng cậu không quá thích lãng phí thời gian, cậu chỉ khẽ mỉm cười: “Phương quân sư?”

Phương Sơn vội vàng nói không dám.

Đỗ Tử Đằng nói tiếp: “Nếu Tống Minh Quân từng đề cập với ngươi nhiều lần, vậy chắc hẳn ngươi cũng biết, ta không phải người thích lễ nghi phiền phức, ta tùy tiện đến, hắn có việc vào cung, tạm không gặp được cũng là lẽ thường, không cần phải nói thất lễ gì.”

Khi Phương Sơn nghe thấy Đỗ Tử Đằng gọi thẳng tên họ Định Quốc Công, trong lòng nhảy dựng, rồi lại không thể chỉ trích đối phương không cung kính, sau khi Đỗ Tử Đằng nói lời đó, thì gã theo lễ nghi vốn định khiêm tốn thêm mấy câu, nhưng đối phương đã nói rõ không thích loại nghi thức xã giao đó, vì thế trong khoảng thời gian ngắn, vị đại quân sư ‘trường tụ thiện vũ’ này bị bỏ lơ ở đương trường, lên không được xuống không xong, miễn bàn khó chịu bao nhiêu.

Gã cười khổ trong lòng, thôi, vị dẫn đầu này rõ ràng còn trẻ tuổi, nhưng lại là thế ngoại cao nhân mà tướng quân từng đề cập lặp đi lặp lại, khi xưa đã giúp đỡ Nguyên Quốc, giúp kim thượng, thậm chí giúp tướng quân không ít, là người có tư cách như vậy, mình không nên dùng lễ tiết thế tục đối đãi.

Vì thế tiết kiệm được hết tất cả mấy nghi thức xã giao, thì giao tiếp được hiệu suất hơn rất nhiều.

Đỗ Tử Đằng nói thẳng: “’Không có việc gì không đăng tam bảo điện’, ta và Tống Minh Quân nhiều năm không gặp, lần này tới không phải vì ôn chuyện, là tới vì việc thiên tai của các nước xung quanh.”

Trong lòng Phương Sơn cả kinh, kế đó cười, gã từng lờ mờ nghe được Tống Minh Quân đề cập đến bản lĩnh thông thiên của vị cao nhân lánh đời này, thế nhưng…… đó chính là thiên tai, bá tánh mấy chục nước xung quanh đã chịu khốn khổ bởi nó, dù là cao nhân tuyệt đỉnh cỡ nào, thì chẳng lẽ có thể dùng sức lực bản thân thay đổi hiện tượng thiên nhiên sao?

Đỗ Tử Đằng không đặt vẻ không tán đồng của gã trong lòng, mà tiếp tục nói: “Dọc đường ta đi tới, Nguyên Quốc tuy cũng bị hại sâu nặng, nhưng tất cả vẫn ngay ngắn trật tự, việc này khá tốt, ít nhất việc khôi phục kế tiếp sẽ có cơ sở, có khôi phục mới có khả năng mạnh mẽ hơn……”

Phương Sơn nhịn không được nói: “Tiên sinh, có lẽ ngài còn chưa biết tình hình cụ thể chân thật, nói đến hiện tại đi, lê dân Nguyên Quốc ta đều ăn bữa hôm lo bữa mai, nước sôi lửa bỏng, hiện giờ dù là Hoa Tú Quân đóng quân các nơi cũng đều sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, chỉ cần thiên tai bùng nổ, sẽ lập tức đi cứu hộ bá tánh, dưới tình cảnh như thế, muốn nói khôi phục…… nói dễ hơn làm.”

Đỗ Tử Đằng lại nói: “Thiên tai sẽ tự bình ổn.”

Phương Sơn sửng sốt, kế đó cưỡng chế nhịn xuống ý cười cảm thấy vớ vẩn dâng lên trong lòng mình.

Vị cao nhân này cho rằng mình là ai? Chư thiên thần linh sao?

Dù là chư thiên thần linh, không phải cũng không nghe thấy sự cầu khẩn của bọn họ sao? Một trận lại một trận thiên tai chưa từng ngừng lại, như muốn xóa bỏ bọn họ khỏi cõi đời này, trên đời này đâu ra thần linh!

Cho tới nay dùng hết tâm lực phụ tá Tống Minh Quân vượt qua từng trận tai ách, trong lòng Phương Sơn thậm chí sinh ra một cơn phẫn nộ, bọn họ thâu đêm suốt sáng dốc hết sức lực mới có thể giữ được chút nguyên khí của Nguyên Quốc, thậm chí có thể nói tướng quân đã cúc cung tận tụy! Nhưng mấy người quái lạ không biết toát ra từ đâu trước mắt thế mà ra vẻ chỉ điểm giang sơn đại thế…… Làm sao có thể không phẫn nộ?

Đối với cấp dưới đắc lực vì nước vì bá tánh như thế, Đỗ Tử Đằng sẽ không so đo một chút cảm xúc của đối phương, cậu chỉ bình tâm tĩnh khí nói: “Ít nhất mấy tháng nay, không có thiên tai bùng nổ nữa, ta nói đúng không?”

Phương Sơn sửng sốt, hình như…… quả thật như thế.

Đỗ Tử Đằng nói tiếp: “Nguyên nhân trong đó liên lụy rất nhiều, các ngươi chỉ cần biết, mấy người bọn ta cũng từng liên lụy trong đó, chuyện xảy ra bất đắc dĩ, liên lụy nhiều bá tánh như thế, giải thích thế nào cũng vô ích, bọn ta đến, không làm việc vô ích, chỉ vì giải quyết vấn đề. Theo như lời ta, thiên tai đã bình ổn, thì hiện giờ, đối với Nguyên Quốc đuối sức mà nói, làm sao nhanh chóng khôi phục được nguyên khí mới là chuyện lớn quan trọng nhất của các ngươi, mấy người bọn ta có thể hiệp trợ bên cạnh.”

Đỗ Tử Đằng quả thật không nói lời vô nghĩa gì, giải thích xong mục đích, thì bắt đầu hỏi về các số liệu như giá hàng, đồng ruộng, dân cư. Phương Sơn tuy vẫn còn nghi vấn về dụng ý của đoàn người bọn họ, nhưng Đỗ Tử Đằng quả thật là người mấu chốt mà Tống Minh Quân đã từng đề cập lặp đi lặp lại, như mấy số liệu đó, gã ngày ngày lo liệu, đương nhiên biết rõ trong lòng, nói ra cho Đỗ Tử Đằng, mà những vấn đề Đỗ Tử Đằng hỏi, cũng càng ngày càng cụ thể đi sâu vào, khiến Phương Sơn phải suy xét tỉ mỉ mới dám đáp lại, càng đáp lại, gã càng phát hiện, vị tiên sinh mà thậm chí gã còn không biết tên họ này đây thật sự uyên bác đến cực điểm về những việc dân sinh, một ít số liệu hỏi đến, thậm chí một hai suy nghĩ do đối phương nói ra trong lúc trầm tư đều khiến gã có cảm ngộ hiểu thấu.

Thời gian như thế trôi nhanh, rất nhanh đã đến lúc lên đèn, mà Tống Minh Quân cũng khoác khí lạnh toàn thân vội vàng hồi phủ, hiển nhiên là vừa nhận được tin tức đã trực tiếp trở về.

Khi lần nữa gặp lại vị Định Quốc Công này, Đỗ Tử Đằng nhịn không được sửng sốt, gặp lại cố nhân, cậu mới đột nhiên cảm thấy năm tháng thoi đưa thời gian vô tình, trong Tu chân giới, cậu chỉ cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn đã xảy ra rất nhiều chuyện, làm cậu không kịp nhìn lại, chỉ cảm thấy thời gian qua nhanh, nhưng trên người vị Định Quốc Công này, cậu đã chân chính thấy được dấu vết năm tháng.

Hiện giờ đối phương đã bốn mươi, để râu như những nam tử Nguyên Quốc khác muôn đời nay, giữa mày là nét nghiêm nghị không gì sợ do đã nhìn quen thiên sơn gợn sóng, thần thái phấn chấn và dã tâm bừng bừng khi lần đầu tiên gặp mặt, nét lo âu bất an khi lần thứ hai gặp mặt, như đều đã bị thời gian – chiếc giếng cạn sâu không thấy đáy nuốt hết hoàn toàn, không thấy được nửa gợn sóng.

Hắn ta nhìn thấy Đỗ Tử Đằng, bên miệng mới lộ ra một nụ cười chân chính, khom mình đến cùng: “Tiêu…… Đỗ tiên sinh, cuối cùng ngài cũng tới rồi.”

Câu thăm hỏi khi gặp lại này, có vài phần cảm thán lại có quá nhiều sự mong đợi, khiến Phương Sơn bên cạnh giật mình ngơ ngẩn.

Thẳng đến khi đoàn người Đỗ Tử Đằng đi rồi, Tống Minh Quân mới nói với gã: “Không phải ngươi đã từng hỏi đến ngọn nguồn của hoa thêu kia sao? Vị đó chính là người ngày xưa phát minh ra hoa thêu trang bị toàn quân khiến ngươi tiêu diệt được Huyết Nô báo được đại thù.”

Phương Sơn khiếp sợ, ngay sau đó phản ứng lại thất thanh nói: “Sao có thể? Tiêu nương nương phát minh hoa thêu, nhưng cậu ta chính là một nam tử…… A!”

Gã bỗng nhiên bừng tỉnh lại, bức tượng thần được cung phụng trong miếu Tiêu nương nương, không hề ra vẻ từ bi hoặc hung ác dữ tợn như những thần linh trong miếu thờ khác, chỉ là biểu cảm bình bình thường thường không có gì đặc biệt, thậm chí có chút chán ngán…… giống hệt vị Đỗ tiên sinh vừa rồi xiết bao!

Bỗng nhiên, sau khi phản ứng lại, Phương Sơn cũng giống chủ công của gã, chân chính tin tưởng tất cả những việc mà Đỗ Tử Đằng giao phó trước khi rời đi vừa rồi, tràn ngập tin tưởng đối với tương lai của Nguyên Quốc một cách khó diễn tả.

Mà không biết vì sao giữa mày Định Quốc Công Tống Minh Quân, ngoại trừ sự tin tưởng thả lỏng, thì còn có một nét lo âu ưu sầu khó có thể xóa nhòa.

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥