Phá Đạo – Q5 Chương 186

Quyển V Tích Hoang

Chương 186 Kênh Thứ Nhất Tu chân giới

Tác giả: Thương Tích

Editor: Toujifuu

Lúc năm phái tề tụ mưu đồ bí mật ở Huyết Bồn Khẩu, thì rất nhiều chuyện vốn được Đỗ Tử Đằng lập kế hoạch đã lâu, sau khi một vị đại sư luyện khí gia nhập, đã có thể được thực tiễn chân chính.

Lò luyện đan gì kia của Cát Lân đối với đại sư cấp số như Âu Trị mà nói, không cần quá lãng phí nhân tài, hừ lạnh chỉ điểm mấy đệ tử luyện khí gà mờ thì cũng có thể làm ra được.

Nhưng thật ra Đỗ Tử Đằng thấy cái mình thích là thèm, cảm thấy nếu vị đại sư luyện khí này trâu như thế, mình không nghiêm túc lợi dụng thì thật có lỗi với tư thế hếch mũi lên trời trâu bò của người ta nha.

Mà đối với Âu Trị mà nói, vốn chính là dáng vẻ không sao cả tới đâu hay tới đó, ông hoàn toàn không đặt nhu cầu lò luyện đan gì kia trong mắt, nhưng thật ra rất nhiều nhu cầu hiếm lạ cổ quái chả hiểu ra sao được tiểu tử Đỗ Tử Đằng đề cập tiếp theo sau đó thì……

Dù là một thế hệ đại sư, từng gặp qua không ít tu sĩ, từng chính tay chế tạo không ít pháp bảo kinh thiên động địa, thậm chí cũng từng nghe qua không ít nhu cầu và sự chỉ điểm của các đại tu sĩ, nhưng ý tưởng bay cao bay xa tít tắp, rồi cẩn thận suy nghĩ thì không ngờ lại cảm thấy mới lạ có lý như của Đỗ Tử Đằng, thì vẫn là lần đầu tiên.

Lúc này, trên một chỗ đài cao trong Phá Hiểu bí cảnh, tấm thủy kính nơi đó như bị hỏng rồi, khi đứt khi nối, hình ảnh lúc có lúc không, sáng sáng tối tối, thậm chí thỉnh thoảng có thể nghe thấy được phía trên đó truyền đến thanh âm Đỗ Tử Đằng tranh chấp với lão nhân mù kia:

“Nơi này rõ ràng cần khắc trận pháp nối tiếp giữa Thủy Kính Trận và Truyền Tin Trận!”

“Nói bậy! Lão phu luyện khí gần trăm năm cũng chưa từng nghe nói đến trận pháp nối tiếp gì, nơi này chỉ cần luyện chế Hằng Sa nối liền là được rồi!”

“Có sáng tạo mới có tiến bộ, chỗ này nên nghe ta……”

Tiếng tranh chấp đó trái lại khiến đám người Vương Mãn Tài, Cát Lân vây xem bên cạnh vô cùng giật mình, luôn chỉ thấy Đỗ Tử Đằng khoanh tay chỉ điểm, rất ít khi thấy cậu tự tham dự vào trong như thế, trong lúc nhất thời, bọn họ đều có chút tò mò, món đồ trông như thủy kính mà Đỗ Tử Đằng muốn lăn lộn ra kia rốt cuộc là thứ gì?

Ngược lại thì mấy người Thiết Vạn Lí với Giản Trạch phía sau nhìn nhau cười khổ, Đỗ Tử Đằng vừa ra tay…… không biết sẽ có thứ hiếm lạ cổ quái gì ra đời nữa, tính ra thì, từ sau khi chấp chưởng toàn bộ Phá Hiểu bí cảnh, đã lâu rồi không thấy Đỗ Tử Đằng tự mình ra sân lăn lộn mấy thứ mới lạ.

Đối với tên nhóc mà toàn bộ đầu óc chứa đầy đủ loại mưu ma chước quỷ đó mà nói, kỳ thật đã nghẹn rất lâu rồi nhỉ?

Sau đó, trong tiếng tranh chấp mặt đỏ tai hồng của hai người kia, chợt nghe thấy vang lên tiếng phốc phốc rất nhỏ, trên hình chiếu thủy kính không được ổn định lắm kia đã trở thành một vùng hỗn độn, kế đó kèm theo một vệt ánh sáng sáng đến quá sức, rắc một tiếng, pháp bảo được dùng để chịu tải Thủy Kính Thuật tức khắc chia năm xẻ bảy.

Dưới đài cao, một đống đệ tử Hợp Hoan Tông vây xem thấy một màn như thế, thì hi hi ha ha:

“Ha ha, đó là thứ mà thiếu chủ nhất quyết muốn kêu chúng ta tới xem?”

“Ây da này, ngày hôm qua lão nhân gia cậu ấy còn nói giống như hiến vật quý vậy đó, khẳng định là thứ tốt đó!”

“Không chừng thật sự là thứ tốt, chẳng qua nát mất rồi thôi, ha ha ha ha……”

Đối với đám cấp dưới không lớn không nhỏ của mình đó, Kim Nô Tử bạch y phiêu phiêu cũng chỉ cười mà không nói, không lên tiếng trói buộc. Không biết là cảm thấy buồn cười đối với phen quấy rối của Đỗ Tử Đằng, hay là cảm thấy dung túng đối với đám đệ tử không có ý niệm tôn ti bên trong môn của mình.

Hợp Hoan Tông vốn cũng không phải danh môn đại phái môn quy nghiêm ngặt như Hoành Tiêu kiếm phái, tu công pháp như thế, điều theo đuổi từ trước đến nay cũng chỉ là tùy tâm tùy tính, tiêu dao tự tại, hoặc nói trắng ra là —— sáng nay có rượu sáng nay say, chủ nghĩa hưởng lạc.

Hiện giờ bởi vì thế cục mà bị ép vây trong bí cảnh này đã đủ làm khó bọn họ rồi, may mà bọn họ tự biết tiêu khiển, không oán giận gì, dù lúc trước có việc của nữ đệ tử họ Lý và Vương Mãn Tài, Kim Nô Tử cũng không lập ra quy củ không cho phép bọn họ thông đồng tán tu gì.

Nam nữ hoan ái, đạo lý hiển nhiên, chỉ cần đôi bên cam tâm tình nguyện, thì có gì mà cản?

Đây là ý tưởng chân thành nhất trong lòng vị hộ pháp Hợp Hoan Tông này.

Lúc trước Đỗ Tử Đằng thấy đám đệ tử này vừa múa vừa hát tập diễn một ít tiết mục —— đây vốn cũng là một phần công pháp của các đệ tử Hợp Hoan Tông, tiêu khiển tai mắt người khác cũng là một loại thủ đoạn thực cốt tiêu hồn, hiện giờ ở trong bí cảnh, mọi người tự tiêu khiển cũng chơi thật sự vui vẻ.

Mà Đỗ Tử Đằng thì không biết thế nào, lại hứng thú bừng bừng thảo luận tiết mục vở diễn với bọn họ, thậm chí còn lấy ra một kịch bản để thảo luận, nói thật, đối với Đỗ Tử Đằng mà nói, cậu cũng lần đầu tiên phát hiện ra, hóa ra bên trong Hợp Hoan Tông đều là nhân! tài! lớp! lớp!!!

Như loại kịch bản giống Vô Gian Đạo, nếu cầm đi tìm một kiếm tu Hoành Tiêu kiếm phái để thảo luận, hình ảnh đó quả thật quá đẹp không dám xem.

Thế nhưng, ở Hợp Hoan Tông thì hoàn toàn không có nửa phần ngăn cách với Đỗ Tử Đằng, nngười ta hoàn toàn không quan tâm thị phi chính nghĩa gì đó, đệ tử họ Lưu trong Hợp Hoan Tông phụ trách kịch bản rất chuyên nghiệp, cái gì mà ‘khởi đầu, chuyển tiếp, diễn biến, kết thúc’, đảm bảo kịch bản phù hợp logic, khi thảo luận với Đỗ Tử Đằng, rõ ràng mạch lạc, hai người thậm chí đều có loại cảm giác thưởng thức lẫn nhau chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Nói trắng ra là, thiết kế kịch bản phải cho lời kịch phù hợp với thiết lập nhân vật, không lộ tẩy không lộ nhân, vốn chính là một chuyện khảo nghiệm bản lĩnh, người bình thường ai sẽ rảnh rỗi đi nghĩ chuyện đó chứ! Không chuyên nghiệp không được mà!

Sau khi Đỗ Tử Đằng vừa lòng giao phó thành phẩm cuối cùng cho Hà Thế Minh ở tiền tuyến Huyết Bồn Khẩu, thì mấy ngày trước lại tới tìm một chúng đệ tử Hợp Hoan Tông nữa, nói là lão nhân gia cậu có một kinh hỉ muốn cho bọn họ xem, vì thế mới có cảnh tượng một chúng đệ tử Hợp Hoan Tông canh trước đài cao chờ xem kinh hỉ, ai biết vậy mà là kinh hỉ chia năm xẻ bảy như thế, ha ha ha ha……

Một chúng đệ tử Hợp Hoan Tông, đừng nói tức giận, ngay cả một người so đo còn không có, đối với bọn họ mà nói, trong bí cảnh buồn tẻ nhàm chán này, có thể xem được thiếu chủ thất thố lớn như thế thì cũng coi như đáng với cái giá ‘trả vé xem’.

Điều chỉnh thử lần đầu tiên thất bại, không những không thể đả kích đến một già một trẻ nghiên cứu phát minh ở đầu bên kia, hai người ngược lại càng cãi càng sôi nổi:

“Trận pháp nối tiếp chó má gì?! Thế nào? Đời này lão phu chưa từng luyện qua thứ gì mất mặt như thế!”

“Ông xác định chắc chắn là vấn đề do trận pháp, mà không phải vấn đề do ông luyện chế?”

“Ngươi ——!”

Trong mắt quần chúng vây xem, loại tranh chấp vô nghĩa đó không làm tay chân bọn họ chậm hơn bao nhiêu, thật là một kỳ tích không thể tưởng tượng, một bên cãi, một bên thì sản phẩm được thiết kế dựa trên phương án tiếp theo đã rất nhanh được tạo ra.

“Được rồi, lần này tạm thời từ bỏ truyền hình ảnh, chỉ ghi chép thanh âm trong Thanh Tin Phù, lợi dụng kết cấu truyền dẫn của Thủy Kính Thuật để tiến hành truyền, chắc hẳn áp lực sẽ nhỏ hơn một chút.”

“Hừ, trận pháp là do ngươi vẽ, lão phu không chịu trách nhiệm gì hết.”

Theo việc hai pháp khí mới được đặt lên đài cao một trước một sau, thì cuộc đối thoại đó đã được truyền rõ ràng tới chúng đệ tử Hợp Hoan Tông vây xem ở đầu bên kia trên đài cao.

“Hử? Đó là thanh âm thiếu chủ nói chuyện?”

“Thật đúng vậy! Đó là đang tranh chấp với ai vậy?”

“Đó là thứ gì? Làm sao có thể nghe được thanh âm nói chuyện ở đầu bên kia, có chút giống Trộm Âm Thuật?”

“Không không không, giống như không phải pháp thuật, vẫn là pháp bảo, ngươi xem, thanh âm được phát ra từ pháp bảo nhỏ kia kìa.”

“Hình như trên đài có hai cái? Còn đều đang phát ra thanh âm giống nhau?”

“Thiếu chủ vầy là đang làm gì đó?”

“Hì hì, không biết, nhưng thoạt nhìn rất thú vị, ha ha ha ha……”

“Aiz, không biết thiếu chủ sẽ lại lấy ra món đồ thú vị gì đây ~”

Đệ tử bày biện pháp bảo sau khi thí nghiệm thông qua, thì nhanh chóng quay về phòng thí nghiệm, báo hỉ cho hai người nghiên cứu phát minh.

Không đề cập tới việc lại đấu khẩu một hồi, tóm lại, pháp bảo mới lạ có thể truyền thanh âm thời gian thật trực tiếp đó, không làm các tu sĩ vây xem cảm thấy kinh hỉ, thậm chí so với công tích vĩ đại trước kia của Đỗ Tử Đằng mà nói, còn thấy có chút thất vọng.

Nhưng bản thân Đỗ Tử Đằng thì sung sướng tràn trề: “Đây chính là điểm tăng trưởng lợi nhuận tiếp theo.”

Dù là Âu Trị đang thối cả mặt cũng hiếm hoi nhất trí quan điểm với Đỗ Tử Đằng, hơi có chút kiêu ngạo với phát minh của mình, đối với loại cảm giác thất vọng vi diệu trong không khí, ông chỉ dùng hốc mắt trống rỗng đảo qua một chúng tu sĩ, làm bọn họ không rét mà run: “Chỗ tinh vi trong đó, há là điều mà đám ngu phu các ngươi có thể tưởng tượng ra được?”

Mà Đỗ Tử Đằng đã sớm chạy không thấy bóng dáng: Phóng thẳng đến chỗ một chúng đệ tử Hợp Hoan Tông.

Đổng Uyển Nhi sớm đã được Đỗ Tử Đằng điều đến Huyết Bồn Khẩu phát triển sự nghiệp Hẻm Đỏ, trong nhóm đệ tử hiện giờ, đệ tử họ Lưu tên Hải rất hợp ý về chuyện biên kịch với Đỗ Tử Đằng.

Thấy Đỗ Tử Đằng hưng phấn ôm pháp bảo nhỏ kia chạy tới, mắt hắn ta sáng ngời: “Mau xem, thiếu chủ tới rồi!”

Những ý tưởng về tiết mục kịch bản ùn ùn không dứt trong đầu Đỗ Tử Đằng quả thực làm một chúng đệ tử Hợp Hoan Tông yêu chết cậu rồi, đối với một đám nhóc theo chủ nghĩa hưởng lạc mà nói, có gì được hoan nghênh hơn so với một tên nhóc ‘biết chơi, có thể chơi, thích suy nghĩ xem chơi thế nào’ chứ.

Tuy trong mắt bản thân Đỗ Tử Đằng, đây tuyệt đối là đại sự đứng đắn, nhưng không chịu nổi ở trong mắt đệ tử Hợp Hoan Tông, đây là đang chơi nha!

Tựa như giải thi đấu “hoa khôi vạn quốc” mà Đỗ Tử Đằng bày ra lúc trước vậy, chơi vui cực kỳ!

Đỗ Tử Đằng nhanh chóng chào hỏi với Kim Nô Tử, rồi vội vàng triệu tập mấy đệ tử trù tính tiết mục kịch bản do Lưu Hải dẫn đầu: “Hắc hắc, mau đến xem xem, đây chính là bảo bối do ta mài lão nhân kia vất vả lắm mới làm ra được đó, vừa rồi mấy nngười đều thấy rồi đúng không?”

Lưu Hải gật đầu, rồi lại nghi hoặc: “Thiếu chủ muốn dùng nó để làm gì? Nếu dùng để truyền tin, thì Truyền Tin Phù thuận tiện hơn một chút, có thể luôn nghe được thanh âm, trong Tu chân giới cũng có một loại pháp thuật là Trộm Âm Thuật có thể dẫn âm được……”

Một đệ tử Hợp Hoan Tông khác bên cạnh thì cười hì hì nói trắng ra: “Thiếu chủ, thứ này thật sự có chút râu ria đó nha ~”

Đỗ Tử Đằng lại cười thần bí: “Mấy nngười không phát hiện ra sao? Vừa rồi trên đài có hai pháp khí đó!”

Kim Nô Tử nhíu mày trầm tư, tuy bình thường Đỗ Tử Đằng không đàng hoàng suy nghĩ bay xa chín tầng trời, nhưng rất ít khi tốn lượng lớn thời gian để suy xét những thứ vô dụng……

Lưu Hải càng nghi hoặc: “Dù có thể dẫn âm cùng lúc được với hai người, thì hình như nghe ra cũng không có tác dụng quan trọng gì……”

Đỗ Tử Đằng cười tủm tỉm nói: “Nếu không phải hai nngười, mà là hai mươi người, hai trăm người, hai ngàn người, hai vạn nngười thì sao?”

Lưu Hải ngẩn ra.

Kim Nô Tử kinh ngạc nói: “Thiếu chủ ngài muốn dẫn âm cùng lúc với nhiều người như thế làm gì……”

Toàn bộ Phá Hiểu bí cảnh cộng lại có lẽ còn chưa tới hai ngàn người, có dẫn âm cùng lúc với nhiều người như thế thì có tác dụng gì.

Đỗ Tử Đằng cười hắc hắc: “Mọi người có ai còn nhớ《 Vân Hoành phong cảnh truyện 》mà ta chủ biên lúc trước?”

Dùng lời Đỗ Tử Đằng mô tả, không bàn đến chủ nghĩa hưởng lạc, thì đệ tử Hợp Hoan Tông cực kỳ thời thượng, đủ loại fashion, tỷ như ‘đoạn tụ phân đào’* phi chủ lưu …… Khụ, trở lại chuyện chính.

(*truyền thuyết về các câu chuyện ‘cắt tay áo’, ‘chia đào’ chắc mọi người đều biết rồi =))), tóm gọn thì cụm từ này mô tả ‘truyện gay’ =)) )

Cũng bởi vì sức nhạy bén thời thượng đó,《 Vân Hoành phong cảnh truyện 》 thịnh hành toàn bộ Tu chân giới của Đỗ Tử Đằng lúc trước, bọn họ há có thể không biết?

Lập tức có đệ tử nói: “A! Ta còn từng theo dõi Thủ Tịch Truyện bản nhiều kỳ trên Phong Cảnh Truyện nữa đó! Đáng tiếc không theo được hết, vẫn là nhờ vào bí cảnh mới hỏi nhóm kiếm tu lấy được bản kết thúc……”

“Đúng vậy, thiếu chủ không phải cậu đã từng xuất bản mấy phiên ngoại Thủ Tịch Truyện sao? Khi nào có thể viết tiếp mấy phiên ngoại sau đó nữa của Tiêu chưởng môn nha?”

“Hử? Bản đó là do thiếu chủ viết?! Thiếu chủ! Cầu ký tên!”

“A a a a a, ta cũng mới biết được, thiếu chủ ta cũng muốn!”

“Thì ra là thế, khó trách thiếu chủ có thể kiến giải kịch bản sắc sảo được như thế!” Lưu Hải thậm chí kích động đến độ có chút rung âm.

Luận #Đại đại năm ấy chúng ta từng theo đuổi đang ở ngay bên cạnh chúng ta#, đại khái cũng vì từng trải qua công tác nghệ thuật, Đỗ Tử Đằng tuy vội như chó, thời gian ở chung với đệ tử Hợp Hoan Tông cũng không dài, nhưng rất nhanh đã dung nhập được vào trong đó.

Đỗ Tử Đằng trăm triệu lần không ngờ mọi chuyện sẽ triển khai thần kỳ như thế, mà tông môn phóng khoáng như Hợp Hoan Tông sao lại giản đơn như thế?

Lập tức có nữ đệ tử nghiêm túc lớn tiếng nói: “Thiếu chủ, thiên hạ đều biết việc cậu và Tiêu chưởng môn song tu, nhanh chóng viết ra bản tiếp theo sau đó đi nha! Khẳng định sẽ càng được hoan nghênh!”

“Phải đó phải đó phải đó! Ta cũng rất muốn biết Tiêu chưởng môn anh tuấn tiêu sái như thế theo đuổi được thiếu chủ thế nào, còn có, hai người thích dùng tư thế gì nhất ha? Í ì ~ xấu hổ quá đi ~”

“Ây nha, chẳng lẽ thiếu chủ thẹn thùng?”

“Thiếu chủ đừng thẹn thùng mà, Hợp Hoan Tông chúng ta có rất nhiều đồ lục điển tịch kinh điển đó, luôn có một tư thế có thể để ngài thu phục được Tiêu chưởng môn!”

“Chỗ ta còn có rất nhiều tư tàng! Thiếu chủ! Không cần thẹn thùng mà! Thích thì phải lớn mật xông lên nha!”

“Đúng vậy, thừa dịp hiện giờ Tiêu chưởng môn bế quan, ngài học tập nhiều một chút, chờ hắn xuất quan rồi cho hắn một kinh hỉ đi nha!”

Trong lòng Đỗ Tử Đằng hiện giờ đã nghệch mặt ra rồi.

Đợi đến khi cuối cùng đống ngôn luận lung tung lộn xộn đó rốt cuộc bình ổn, Đỗ Tử Đằng cảm thấy: Mệt mỏi quá.

Khi trở lại chuyện chính, Đỗ Tử Đằng đã không còn sức đâu để chơi trò thần bí nữa: “Chúng ta có thể làm một bản có âm thanh tương tự 《 Vân Hoành phong cảnh truyện 》.”

“Bản có âm thanh?” Khi chân chính nhắc tới sự nghiệp sáng tác nghệ thuật, thì các đệ tử Hợp Hoan Tông vẫn rất chuyên nghiệp.

Lập tức có đệ tử bừng tỉnh hiểu ra: “Vốn trước kia dùng ngọc giản tờ giấy để tuyên truyền, còn hiện tại…… dùng pháp khí nhỏ này?”

“Vốn trước kia viết ra, hiện tại có thể đọc ra! Tỷ như có thể dùng pháp khí này để truyền bá tiếp ‘Vân Hoành thủ tịch truyện’!”

“A, chúng ta còn có thể dùng pháp khí này truyền ca khúc cho rất nhiều người nghe!”

Không cần Đỗ Tử Đằng nhiều lời, đủ kiểu ý tưởng mới lạ đã sôi nổi ra lò, còn nhiều vẻ nhiều màu hơn so với quy hoạch ban đầu của Đỗ Tử Đằng.

Đỗ Tử Đằng ho khan một tiếng: “Ta kiến nghị, mọi người gom hết tất cả những ý tưởng đó lại, ai muốn làm gì, làm ở điểm nào, đều quy hoạch an bài hết, làm thành một danh sách tiết mục, tương tự với danh sách ca khúc tiết mục của các gánh hát.”

“Danh sách tiết mục?!”

“Phải đó, mỗi người chúng ta nếu ai muốn hát khúc, ai muốn kể chuyện, đều có thể biến thành một tiết mục, gom lại với nhau thì không phải là danh sách tiết mục sao!”

Trong lúc nhất thời, các đệ tử Hợp Hoan Tông vốn nhàm chán đến mức xem pháp bảo thất bại mà cũng hứng thú bừng bừng đã bắt đầu hoàn toàn sôi trào.

Kim Nô Tử thì hỏi tới vấn đề mấu chốt: “Có người chịu nghe?”

Các đệ tử Hợp Hoan Tông mặc kệ có người chịu nghe tiết mục của bọn họ hay không, trước kia ở trong bí cảnh chỉ có tốp năm tốp ba tán tu với trấn dân xem bọn họ ca múa, bọn họ còn không phải vẫn tự tiêu khiển vô cùng vui vẻ đó sao?

Lúc trước khi mà Đổng Uyển Nhi được Đỗ Tử Đằng an bài đến Huyết Bồn Khẩu, rất nhiều đệ tử đều muốn đi theo, nhưng không phải vì tu vi chưa đủ, thì chính vì rèn luyện chưa đủ, tóm lại, suy xét vì sự an toàn, người được mang đi cũng không nhiều, đệ tử còn lại miễn bàn nhàm chán cỡ nào.

Hiện giờ Đỗ Tử Đằng biến ra trò mới như thế, bọn họ đã sớm gấp không chờ nổi muốn phóng thích những tài nghệ ép đáy hòm của mình rồi, hiện tại đều đang vui vẻ phấn chấn thảo luận mình nên làm tiết mục gì.

Đỗ Tử Đằng nhìn một màn này, trong lòng rất vui sướng, trịnh trọng hứa hẹn với Kim Nô Tử: “Yên tâm đi, tuy tạm thời chỉ có thể trình chiếu ở Huyết Bồn Khẩu và trong bí cảnh, nhưng sẽ không phải không có ai nghe, ta đi giải quyết đây, hắc hắc.”

Sau đó cậu lại túm Lưu Hải qua riêng, dặn dò tỉ mỉ một tiết mục, bấy giờ mới vừa lòng rời đi.

Vì thế, ở ngoài vạn dặm, cửa sổ đổi ở khe núi tiền tuyến Huyết Bồn Khẩu, đột nhiên có thêm một món đồ mới, tên gọi: Máy thu thanh.

Khi bắt đầu, trò mới mẻ thì luôn có người tới hỏi thăm, nhưng loại pháp bảo vừa không thể phòng ngự cũng không thể công kích đó, nghe ra chính là món đồ râu ria, dù rẻ cỡ nào thì cũng không ai chịu đổi.

Nhưng tu sĩ ở cửa sổ đổi lại vô cùng có kiên nhẫn, mấy ngày sau khi pháp bảo đó không được ai hỏi thăm, thì ở ngoài cửa sổ đổi, đột nhiên đã được đặt lên pháp bảo nho nhỏ đó.

Khi thanh âm đầu tiên vang lên tại khe núi nho nhỏ này, các tu sĩ đều ngơ ngẩn.

“Hoan nghênh nghe phát thanh Kênh Thứ Nhất Tu chân giới, mỗi ngày mang đến cho các vị tin tức mới nhất và tiết mục êm tai nhất!”

“Tin tức mới nhất của bản kênh, có lẽ Đại Tuyết Cung sẽ có động tác lớn, phong bế cửa cung đã mấy tháng rồi, nghe nói rằng, vô cùng có khả năng là Thần Sư của Đại Tuyết Cung sắp đột phá cảnh giới phi thăng! Nếu vị Thần Sư đó phi thăng thành công, thì như vậy, ông ta sẽ là tiên nhân phi thăng thành công đầu tiên trong lịch sử Đại Tuyết Cung, nội dung kỹ càng tỉ mỉ hơn thì xin nghe phát thanh chuyên mục ‘Nghe Sớm Phát Nhanh’ kế tiếp.”

“Tin nhanh về chiến yêu ma nơi Huyết Bồn Khẩu, mấy ngày trước, ở tuyến Nam có đạo hữu gặp phải một tiểu đội yêu ma cấp hai trở lên, mong chư vị đạo hữu hoạt động ở tuyến Nam cần phải cẩn thận! Mong mọi người chuyển lời cho nhau, tiền tuyến không dễ, sóng vai vì chiến!”

“Tin nhanh mới nhất của Ngự Thú Tông, 10 ngày sau, ‘Cửu Thiên Thập Địa Trảm Yêu Trừ Ma Phù’ bản tăng mạnh sắp ra đời, kính xin chờ mong!”

“Kiếp sống tu sĩ kinh tâm động phách nhất, chuyện cũ tu chân thần kỳ bí ẩn nhất, câu chuyện tình yêu triền miên lâm li nhất, tất cả đều tại đây! Hoan nghênh chư vị nghe phát thanh chuyên mục ‘Cùng Quân Cộng Thưởng’ của Kênh Thứ Nhất, hôm nay, chúng tôi sẽ cùng chư vị, ôn lại kinh điển ——《 Vân Hoành thủ tịch truyện 》.”

“Ha ha, chào các chư vị nha! Hoan nghênh đến với thời gian giải trí, hôm nay mang đến sự sung sướng cho mọi người chính là quán quân của ‘Giải thi đấu hoa khôi vạn quốc’ —— Hồng Tụ cô nương!”

“Chư vị, nếu ngài cảm thấy vừa lòng đối với tiết mục của chúng tôi, nếu ngài muốn nghe phát thanh được tiết mục của chúng tôi bất cứ lúc nào bất cứ khi nào, thì hoan nghênh đến cửa sổ đổi ở chiến tuyến tuyến Tây Huyết Bồn Khẩu, đổi pháp bảo —— ‘Máy thu thanh’!”

Sinh hoạt ở Huyết Bồn Khẩu vốn là một loại trạng thái như thế này: Chuẩn bị linh vật, ra tiền tuyến giết yêu ma, hao hết linh vật, tích cóp đủ thủ cấp, trở lại phía sau đổi linh vật, tiếp tục ra tiền tuyến…… Cứ tuần hoàn lặp lại như thế.

Sự nguy hiểm buồn tẻ trong đó không phải điều mà nngười thường có thể tưởng tượng được.

Khi lần đầu tiên nghe được tin tức trong Máy thu thanh, biểu cảm của chúng tu sĩ đều là kinh ngạc, sau đó thì nghiêm túc, ngay cả nói chuyện cũng tạm thời bị gián đoạn, nghe kỹ càng tin tức quan trọng trong đó, trong lòng thì nghĩ pháp bảo thoạt nhìn không thu hút đó, nếu mỗi ngày đều có thể có những tin tức kia, thì vẫn đáng giá để đổi.

Mà khi bọn họ nghe thấy những nhạc khúc du dương và tiếng ca vui sướng tiếp sau đó, trong lúc nhất thời, rất nhiều tu sĩ đã hoàn toàn ngơ ngẩn, chém giết trong thời gian dài nơi Huyết Bồn Khẩu, bọn họ đã sớm quên mất sung sướng vui vẻ là một loại cảm nhận như thế nào, hiện giờ, trong nhạc khúc tung bay kia, tất cả máu tanh đều đã rời xa, dù không trung ám trầm khói mù cỡ nào, thì dường như tâm tình cũng nhẹ nhàng tung bay lên theo đó……

Đợi đến khi Kênh Thứ Nhất Tu chân giới quảng cáo xong Máy thu thanh, tiết mục hôm nay kết thúc, thì ở tuyến Tây và cửa sổ đổi nơi khe núi chiến tuyến đã bắt đầu được xếp thành hàng dài, đổi Máy thu thanh.

Nhưng rất nhanh ngay sau đó tu sĩ đã bị cho biết: Thiếu hàng.

Bản thân Đỗ Tử Đằng cũng không ngời, hiệu quả quảng cáo vòng thứ nhất mạnh như thế, vậy mà ngày đầu tiên đã đứt hàng!

Trong Phá Hiểu bí cảnh, một chúng tu sĩ có chút căn cơ luyện khí lấy Thiết Vạn Lí cầm đầu đều không thể không bắt đầu tăng ca làm không nghỉ.

Mà Đỗ Tử Đằng thì thở dài trong lòng: Cần phải nhanh chóng bình ổn chuyện sức lao động! Không thể kéo dài kế hoạch chư quốc Tây Hoang tiếp được nữa.

Kế hoạch lên đường đi Nguyên Quốc của Đỗ Tử Đằng rất nhanh đã bị chậm lại, nguyên nhân không bởi gì khác: Hà Thế Minh truyền đến tin cấp báo.

Nội dung tin tức rất đơn giản, hàm nghĩa rất sâu sắc, sáu phái Huyết Bồn Khẩu triệu tập hội nghị, nhưng một tin tức bổ sung bên trong đó thì chứa đựng ý vị sâu xa: Bích Nguyệt Thành là phía được thông báo cuối cùng.

Sắc mặt Đỗ Tử Đằng có chút khó lường, có lẽ mọi chuyện sắp xảy ra biến cố.

Hiện giờ tâm tình của Hình Minh Lượng cũng không tươi đẹp hơn Đỗ Tử Đằng chỗ nào.

Đám tiện nhân Đại Tuyết Cung kia, đặc biệt là Chu lột da, quả thực khinh người quá đáng, lại không phải chỉ có Thần Sư của các ngươi là Hóa Thần chân nhân đang xung kích cảnh giới phi thăng, lão tổ Bích Nguyệt Thành bọn ông cũng giống vậy!

Nhưng Đại Tuyết Cung quá biết tạo thế, khiến cho Tu chân giới vốn bình tĩnh đã lâu vốn dần dần thói quen hai nhà Đại Tuyết Cung Bích Nguyệt Thành chia đều thiên hạ –  đã lại tiếp tục trào lên sóng gió, một môn phái sắp xuất hiện tu sĩ phi thăng và một môn phái không có tu sĩ phi thăng, trước khi còn chưa phi thăng, thì sự so sành thế lực quả thật quá vi diệu.

Câu này nói ra khó đọc, nhưng kỳ thật hàm nghĩa vô cùng đơn giản.

Phi thăng đối với tu sĩ Hóa Thần mà nói, giống như Trúc Cơ viên mãn mới có thể kết Đan, kết Đan viên mãn mới có thể kết Anh, đại tu sĩ Hóa Thần Kỳ đi đến đỉnh mới có thể chuẩn bị phi thăng.

Nếu thật sự phi thăng rồi, thì còn dễ nói, dựa theo cách nói của Tu chân giới thì, phi thăng, đó là rời khỏi Tu chân giới đi đến Tiên giới trong truyền thuyết, trở thành tiên nhân chân chính.

Đã không ở Tu chân giới, thì mặc cho ngươi là đại năng dời sông lấp biển cỡ nào, cũng không phát huy ra được tác dụng gì.

Thế nhưng sắp phi thăng, thì vậy rất vi diệu, tu sĩ đỉnh Hóa Thần, đó đã là tu sĩ cao cấp nhất trong Tu chân giới, tu sĩ như thế, có thể tưởng tượng được sức ảnh hưởng đó.

Còn hội nghị sáu phái mà Hình Minh Lượng không thể không tham gia lần này…… Cũng là một trong những kết quả của sức ảnh hưởng khủng bố đó.

Ngoại trừ bởi vì Bích Nguyệt Thành vớt linh thạch đến quá giới hạn khiến mọi người không thể nhịn được nữa, thì không thể không thừa nhận rằng, uy lực của vị Thần Sư Đại Tuyết Cung sắp phi thăng kia cũng phát huy tác dụng nhất định, nếu không thì vốn Bích Nguyệt Thành và Đại Tuyết Cung chia đều thiên hạ, chưởng sự ở chiến tuyến của bốn phái còn lại làm sao dám bất mãn với Bích Nguyệt Thành, cũng tuyệt đối sẽ không có khả năng kiên quyết hình thành tình thế năm đấu một, khiến cho Hình Minh Lượng không thể không tham dự hội nghị nhanh như thế.

Trong lòng Hình Minh Lượng đương nhiên rõ ràng, loại hội nghị không thể không tham gia đó, tất nhiên không có ý tốt, có lẽ năm nhà còn lại đã đạt thành hiệp nghị gì đó sau lưng ông ta rồi.

Mọi chuyện đúng như ông ta dự liệu, nhưng khi chân chính nghe thấy nội dung hiệp nghị, thì Hình Minh Lượng vẫn lập tức nhảy bật lên: “Bích Nguyệt Thành ta tuyệt đối không đồng ý!”

Chu Tiến Tài cười âm trầm: “Nha, Hình đạo hữu không đồng ý? Nhưng chưởng sự năm phái còn lại bọn ta đều đã thông qua rồi…… Đây rõ ràng là đề nghị có chỗ lợi đối với việc củng cố toàn bộ thế cục Huyết Bồn Khẩu, Hình đạo hữu lại cố tình không đồng ý, chậc chậc, không biết tu sĩ khác của quý phái có biết không?”

Sự uy hiếp lờ mờ trong lời nói đó khiến mồ hôi chảy xuống ròng ròng trên trán Hình Minh Lượng, Hà Thế Minh phía sau ông ta cũng rũ đầu xuống, mày nhíu chặt, kế đó, nhớ tới lời dặn dò nơi phương xa, mày lại dần dần thả lỏng.

Ý tưởng đê tiện vô sỉ cỡ nào đi nữa, cũng tuyệt đối không thể đấu lại được vị kia.

4 thoughts on “Phá Đạo – Q5 Chương 186

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥