Phá Đạo – Q5 Chương 173

Quyển V Tích Hoang

Chương 173 ……

Tác giả: Thương Tích

Editor: Toujifuu

Chiến tuyến Tây Huyết Bồn Khẩu, Hẻm Đỏ.

Không ai biết vì sao nơi này sẽ gọi là Hẻm Đỏ, vốn chỉ là một hẻm nhỏ yên lặng không người, lại đột nhiên chậm rãi có rất nhiều tiếng người, càng ngày càng náo nhiệt.

Có lẽ bởi vì, bất kể tu sĩ có năng lực thông thiên như thế nào, thì chung quy đều khởi nguồn từ phàm nhân, đã sinh ra làm người, có hai loại dục vọng sinh ra đã có sẵn: Giết chóc và sinh sản.

Bên cạnh chiến tuyến này, lúc dục vọng giết chóc bùng cháy mạnh, thì loại dục vọng phát tiết còn lại cũng sẽ theo đó tăng mạng, Hẻm Đỏ chính là một cửa ra được cung cấp cho những dục vọng đó.

Không có ai rõ Hẻm Đỏ đã bắt đầu xuất hiện bao lâu rồi, trong sự giết chóc ngày qua ngày, có lẽ khái niệm thời gian đã sớm mơ hồ, chỉ trong trí nhớ lờ mờ, dường như không lâu trước đây, ngõ nhỏ này vẫn chỉ là phong cảnh tàn bại không ai lui tới, đảo mắt đã là cảnh tượng đông như dệt như thế rồi.

Bên cạnh chiến tuyến, bất kể là tiệm pháp khí hay tiệm đan dược đều tràn ngập một mùi rỉ sét nôn nóng lờ mờ —— Đó là hương vị của máu tanh, gần như đã trở thành hương vị của chiến tuyến.

Duy độc chỉ có Hẻm Đỏ này, trưng bày đầu hẻm chính là sa đỏ mềm nhẹ, theo gió thướt tha, thanh âm truyền đến từ trong hẻm cũng là vui vẻ nói cười, ngay cả hương vị bay tới trong không khí cũng là hương son phấn ngọt ngào, không hợp với bầu không khí sắt và lửa vùng này, nhưng một chút nhu nhược ở nơi sắc bén tựa như một cảnh mộng tươi đẹp mềm mại không dám chạm vào, luôn khiến người ta hướng về.

Hơn phân nửa tu sĩ lui tới đều trực tiếp bước vào trong đó, có số ít mấy người do dự, ước lượng xong túi trữ vật, chung quy vẫn bước vào.

Hẻm Đỏ, cửa Phong Hoa Uyển, quy công* đang vội vàng không ngừng khom lưng cúi người với các khách nhân.

*nghề giống tú bà, mà là đàn ông

“Chư vị, thật sự xin lỗi, hôm nay đầy khách đầy khách rồi, mong chư vị lần sau lại đến……”

“Cái gì đầy khách, ta muốn gặp Hiểu Phong cô nương!”

“Phi, ta thấy Phong Hoa Uyển các ngươi không muốn làm ăn nữa đúng không?!”

……

Mồ hôi chảy ròng ròng xuống trán quy công, sau đó một phụ nhân xinh đẹp ‘một bước ba lắc’ đi lên trước, hương khí hoa sơn chi tràn ngập khiến sự náo động vốn dần nồng mùi thuốc súng trực tiếp an tĩnh —— loại hương khí này khiến người ta nhớ tới Tu chân giới an bình yên ả, không có giết chóc, chỉ có tươi đẹp.

Nét hờn giận quyến rũ kia càng khiến vô số sự táo bạo tiêu trừ trong sự dại ra: “Chút việc nhỏ này mà ngươi cũng làm không xong!”

Trên gương mặt nửa giận nửa vui kia thay thành một loại diễm lệ khác, dịu dàng cúi mình, thanh âm trong trẻo như hoàng anh xuất cốc: “Thiếp thân bồi tội với chư vị quan nhân nha, thật sự bên trong đã đầy rồi, không phải bọn ta không chịu để chư vị vào, mà thật sự không còn chỗ ngồi nữa, nếu không như vầy đi, nếu ngày mai các vị còn nguyện ý tới ủng hộ, mặc kệ là vị cô nương nào, chỉ cần các vị muốn gặp, ta chắc chắn sẽ lệnh nàng ra đứng đài, được không?”

Lời này hợp tình hợp lý, mấy tu sĩ vây quanh ở cửa thoáng suy nghĩ, được Phong Hoa Uyển hứa hẹn như thế, dù có không cam lòng nhưng thấy thế nào thì hôm nay cũng không vào được, dù không vui cũng chỉ đành lẩm bẩm tan đi.

Quy công liên tục nói: “Cũng may, Uyển nương tự mình tới, nếu không chỉ sợ thiếu chút nữa ta đã bị mấy khách quan kia xé sống nuốt ăn rồi!”

Phụ nhân gọi là Uyển nương kia cho gã một ánh nhìn xem thường, rồi thướt tha thướt tha xoay người quay lại trong uyển, chỉ còn lại luồng hương ngọt khiến quy công nhắm mắt lại mũi thì động đậy, một bộ biểu cảm say mê.

Sau đó gã lại thở dài, không biết Uyển nương đó có địa vị gì, các cô nương đều thuộc quyền nàng ta quản, bao nhiêu khách nhân muốn âu yếm mà không được, hơn nữa, nghĩ đến thủ đoạn của Uyển nương, quy công rùng mình, cuối cùng thu hồi bộ biểu cảm đáng khinh, thành thành thật thật canh ở cửa, tiếp tục nhiệm vụ mà Uyển nương giao cho gã: Chặn lại khách nhân hôm nay.

Trong Phong Hoa Uyển, lúc này sớm đã là một vùng ngợp trong vàng son, các cô nương ngày thường ngàn vàng khó gặp lúc này đều vứt hết vẻ rụt rè, trên mặt treo nụ cười chơi đùa vui cười với tu sĩ bên cạnh, mà chính giữa vòng những tu sĩ đó, mấy vị cô nương dẫn người chú mục nhất đều cùng lúc hầu hạ một người.

Chỉ thấy người nọ đang dựa nghiêng trước ngực một cô nương đẫy đà dáng người động lòng, trên nét mặt đầy nét lười biếng thỏa mãn, một vị cô nương mỹ mạo mày liễu mắt phượng khác bên cạnh đang kiên nhẫn lột nho, sau đó đưa tới bên miệng gã, còn có một cô nương thoạt nhìn nhu nhược đáng thương đang tỉ mỉ đấm chân thay gã, tay ngọc mảnh khảnh tuyết trắng còn kèm theo linh khí, khiến người nọ lộ ra một loại thần sắc mê say thả lỏng.

Một vị tu sĩ ngồi phía dưới một bên xoa nắn mỹ nhân trong lòng ngực một bên còn a dua với gã:

“Phải nói nha, vẫn là đồ của Tả thiếu ngươi tốt nhất, chậc, không chỉ phù tốt, ngay cả mỹ nhân của ngươi cũng tốt nhất đẳng nha, khó trách Tả thiếu suốt ngày vui đến quên cả trời đất, a ha ha ha ha……”

Trêu chọc mang theo chút màu sắc đó như đang thể hiện cho người khác biết rằng thân phận của mình và người bên trên kia không tầm thường, lộ ra loại thân mật cố tình, trong lòng mọi người ở đây biết rõ ràng, nhưng nhìn thấy biểu cảm có hứng thú liếc tới của thanh niên, rất nhiều người đều cùng phối hợp:

“Không phải sao, phù kia nha, thật đúng là tuyệt, mấy huynh đệ bọn ta nếu không có phù chú đó, sợ rằng không tới được nơi này gặp ngài rồi!”

“Mấy vị cô nương bên cạnh ngài cũng thật không thể chê, phong hoa tuyết nguyệt…… Ta thấy Tả thiếu ngươi diễm phúc tề thiên, sắp chiếm được hết rồi, ha ha ha ha……”

“Theo ta thấy, phù của Tả thiếu tốt, cô nương tốt, mà tính cách cũng tốt nha, đủ trượng nghĩa, mọi người nói có phải không?”

Trong tiếng đáp phải ầm ầm, có thanh âm đáng khinh nói: “Hắc, Tả thiếu chắc chắn tốt, đó chính là bốn —— cô nương đó!”

Trong sự trêu chọc mang theo vài phần sùng bái đó khiến đông đảo tu sĩ bắt đầu cười ha ha.

Trên mặt tu sĩ kia rốt cuộc nhịn không được bật cười, gã quay đầu cười mắng: “Trùng đạo sĩ, chỉ có con khỉ con ngươi nói nhiều!”

Thấy tu sĩ đó cười, thuộc hạ tất nhiên nói lời hay, ném mũ cao qua cho gã như không cần tiền, khiến mặt mày gã giãn ra sung sướng không thôi, mà có một số tu sĩ phía dưới không nhẫn nại được, đã bắt đầu làm động tác với cô nương bên cạnh mình, không bao lâu sau, tu sĩ được vây ở chính giữa cũng ôm một cô nương bên cạnh động thủ.

Bên cạnh cảnh tượng cực hạn dâm loạn, cực hạn kiều diễm này, một tu sĩ yên lặng ngồi, vừa rồi lúc những người kia khoác lác vỗ mông, ông ta vẫn luôn lặng im ở bên, không có nửa phần cảm giác tồn tại, nhưng mấy tu sĩ có chuyện quan trọng nhờ vả kia lại biết, không biết vị tu sĩ họ Hà này có lai lịch ra sao, lại kết giao với Tả Hàng khá sớm, thậm chí sớm vào lúc trước khi Tả Hàng chưa thay đổi đã cùng ra vào chiến tuyến, lúc chơi đùa như hiện tại, thoạt nhìn như Tả Hàng không để ý ông ta, nhưng người biết nội tình chân chính đều hiểu, đó chỉ là biểu hiện giả. Mỗi một lần lúc có chuyện, Tả Hàng vĩnh viễn đối với gã nói gì nghe nấy, đây mới là đại nhân vật có sức ảnh hưởng chân chính nơi mảnh đất màu xám trong chiến tuyến này.

Lúc này khi mọi người tìm việc vui, sẽ có tu sĩ có tâm cơ tìm cơ hội trộm mò đến bên cạnh Hà Thế Minh:

“Hà đạo hữu? Ây nha, cửu ngưỡng đại danh, hạnh ngộ hạnh ngộ!”

Trên mặt Hà Thế Minh là nụ cười nhàn nhạt, không mất lễ nghĩa, trong lòng lại đang cảm thấy buồn cười, cái gì cửu ngưỡng đại danh? Ông ta còn chưa từng nghe qua tên môn phái mà tu sĩ đó báo lên.

“Hà đạo hữu nha, ngươi cũng biết đó, hiện giờ đám yêu ma nơi tiền tuyến càng ngày càng nhiều, nhưng tình hình trong chiến tuyến lại đối với tán tu bọn ta…… Aiz, ta không nói chắc ngươi cũng biết, cho nên nha, Hà đạo hữu, phen hành động lần này của ngươi và Tả thiếu quả thực ân như tái tạo đối với tất cả tán tu!”

Hà Thế Minh không thốt một từ, hiển nhiên biết lời này chỉ là trải chăn của đối phương mà thôi, hoàn toàn chưa cắt vào chính đề đâu.

Sau đó quả nhiên đối phương chuyển câu chuyện: “Chỗ ta đều là mấy người già yếu trẻ tuổi tàn tật, tới chiến tuyến quả thật là số chịu chết…… Hà đạo hữu, ta chỉ khẩn cầu ngài có thể xem xét chia thêm chút phù, ít nhất để mọi người sống lâu thêm chút thời gian……”

Hà Thế Minh lại ngắt lời, nói: “Nhiếp đạo hữu, một lòng khổ tâm của ngươi bọn ta biết rõ trong lòng, nhưng chuyện bán phân phối phù chú, liên quan trọng đại, thật sự không phải do một mình ta nói phân phối thế nào thì thế đó, hơn nữa, ngươi xem ở đây nhiều đạo hữu như thế, mọi người đều chém giết ở đây, ta…… ta cũng thật sự khó xử cực, còn mong ngài thông cảm……”

Đối phương còn muốn khổ sở cầu xin tiếp, bên cạnh đã có người có ánh mắt cơ linh, vội vàng tiến lên kéo người kia đi, nói giỡn, hiện tại Hà này chính là nhân vật không đắc tội nổi chân chính, nếu đối phương đã mở miệng cự tuyệt, còn lì lợm la liếm tiếp làm ra chuyện gì không thoải mái thì không tốt, bọn họ dễ dàng sao? Ở Ngoại sự đường của Bích Nguyệt Thành cứt chó kia, một tấm linh phù mười linh thạch! Chúng làm sao không đi cướp đi?!

Vô sỉ hơn chính là, mấy phù chú quan trọng, trừ Ngoại sự đường, toàn bộ chiến tuyến Tây không có một cửa hàng nào khác dám bán, thật vất vả ngoài tuyến mới có tên không đầu óc tới, chịu mạo hiểm bán phù chú với giá thấp, chậc chậc, phù chú đó thật đúng là không thể chê, uy lực cực lớn mà mỗi tấm đều như nhau còn rẻ như thế, quả thật là kiếm bộn!

Người cung ứng cung cấp hỏa lực chân chính như thế, bọn họ tâng bốc còn không kịp, nào dám đắc tội, bởi vậy, những cử chỉ mạo phạm mơ hồ nhằm vào Hà Thế Minh vừa rồi, đã sớm bị tu sĩ khác ngăn cản.

Mà Hà Thế Minh đã thu được một truyền tin mới.

Hà Thế Minh mở ra xem, mày nhíu lại, kế đó không biết nghĩ tới gì, cười lạnh một tiếng, rồi sao chép truyền tin này thành hai phần truyền ra, một phần trong đó, là truyền thẳng đến Tả Hàng đang trong dâm lạc.

Tả Hàng đang ăn chơi đàng điếm thật sự say xiêu xiêu vẹo vẹo không chút để ý, khi thu được truyền tin, gã có chút mờ mịt, nhưng nhìn lại ấn ký của bức truyền tin, thình lình đến từ Hà Thế Minh.

Hà Thế Minh là người rất biết đúng mực, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ quấy rầy vào loại thời khắc này, sắc mặt Tả Hàng nghiêm túc, trực tiếp thô bạo đẩy nữ tử trong lòng ngực qua một bên, rồi mở bức truyền tin kia ra xem, sau đó sắc mặt gã chợt biến:

“Hình Minh Lượng và Lưu Tích đến Ngoại sự đường, ý muốn điều tra rõ chuyện bán phù chú!”

Sau khi xem xong, một tầng mồ hôi lạnh mỏng phủ đầy lưng gã.

Sau đó Tả Hàng không để ý chơi bời gì nữa, vội vàng đứng dậy phóng thẳng đến chỗ Hà Thế Minh vẫn đang dưỡng thần, sợ hãi ép thấp giọng nói: “Làm sao bây giờ!”

Trình độ thịnh vượng của việc làm ăn bán phù chú mà bọn gã làm đã vượt xa sức tưởng tượng cuồng vọng nhất của Tả Hàng, hiện tại gần như toàn bộ phù chú chiến tuyến Tây đều do bọn gã cung cấp hàng, linh thạch rơi vào hầu bao cuồn cuộn không dứt, vô số người nịnh hót quỵ lụy làm gã càng ngày càng bành trướng, nhưng tới hiện tại, khi nhìn thấy tin tức này, sự xuôi gió xuôi nước trong khoảng thời gian này chỉ khiến Tả Hàng có chút hối hận, vạn nhất việc này bị phát giác, làm đệ tử Bích Nguyệt Thành, việc xử trí gã nhất định sẽ do Hình Minh Lượng đích thân định……

Bọn gã khoét tiền túi của Hình Minh Lượng như thế, gã không tin Hình Minh Lượng còn có thể khoan hồng độ lượng.

Tới lúc này, Tả Hàng mới phát hiện, sự xa hoa đồi trụy mà gã trầm mê, đều chỉ là thôn xóm trên cát, nguy như chồng trứng, một khi tất cả bị bại lộ, đó là lúc gã diệt vong, tất cả những thứ đã từng hưởng thụ đều sẽ hóa thành trừng phạt, bổ chặt lên người.

Tả Hàng sợ hãi không thôi nhìn Hà Thế Minh: “Hà huynh, này, này, này làm sao bây giờ……”

Hà Thế Minh lại chỉ khẽ mỉm cười: “Tả huynh đệ ngươi cứ yên tâm đi, tông chủ của bọn ta đã sớm đoán được ngày này, đã chuẩn bị sẵn ở sau, ngài chờ coi đi.”

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥